Hồng Anh Ký

Chương 18: Lời khuyên của đại sư huynh



Dịch giả: Tà Dương

Hai tên đệ tử Hoa Sơn tử vong, trên mặt đất tiếp tục rơi xuống một cái bọc nhỏ.

Dù A Phi có lòng ham tài đi nữa, cũng không dám dưới con mắt của chúng nhân đang nhìn trừng trừng mà mặt lên. Bởi vì bất kể là phái Hoa Sơn hay là phái Ma Sơn, đều đang dùng hai mắt tràn đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn.

A Phi thầm nghĩ không hay, kêu to một tiếng rồi thong thả bước vào trong hiệu thuốc. Nhìn thấy vậy, người Hoa Sơn lại càng thêm nổi giận, thằng nhãi này quá hung hăng càn quấy đi, hắn giết hai người trước mặt bọn họ, vậy mà còn thong thả quay về, quả nhiên là không coi mọi người ra gì. Lập tức có hai đệ tử Hoa Sơn mang theo trường kiếm, lao về phía hắn.

Phong Y Linh cùng một vị đồng môn khác lao ra ngăn cản, bọn họ biết tên A Phi này đẳng cấp rất thấp, lại không phải là cao thủ gì. Bây giờ giết người dường như là dựa vào một loại võ công "Đả thương người tự đả thương mình", giống như Thất Thương quyền vậy. Nhất thời đoàn người lại tiếp tục chiến đấu, nhưng bây giờ không phải là một đấu một, mà đệ tử Hoa Sơn đều muốn liều cái mạng đem A Phi giết chết, còn phái Ma Sơn thì liều mạng ngăn cản bọn họ, chuyện cười, nếu như tiểu sư đệ này bị giết trước mặt họ, thể diện bọn họ phải vứt đi đâu?

Hành tẩu giang hồ, quan trọng nhất cũng chỉ là thể diện mà thôi. Bây giờ mọi người đánh đi đánh lại, cũng chỉ vì một cái vấn đề chính là thể diện. Tóm lại đệ tử Hoa Sơn là bị ức nghẹn trong lòng mà không thoát ra được, gào thét liên tục, còn đệ tử Ma Sơn thì vui quên trời quên đất, vui khi đối phương bị như vậy.

- Ngươi còn không chạy mau?

Phong Y Linh nhìn A Phi, không nhịn được hét lớn.

- Hắn chạy không nổi.

Một thanh âm bỗng nhiên truyền đến, mọi người không nhịn được rùng mình một cái.

- Khinh công hắn bị suy yếu nghiêm trọng. Chỉ sợ không khác đi bộ là bao nhiêu.

A Phi giật mình thầm nghĩ, cao thủ đến rồi, chỉ nhìn một cái mà phát hiện ra vấn đề của ta. Quay đầu lại thì thấy một cái mũ xanh mơn mởn bay qua, người chưa đến nhưng trường thương trong tay đã cuộn lên một trận gió to, đúng là đại sư huynh Trường Thương Môn, Tứ Nhĩ Nhất Thương đã tới.

Người này vừa đến, đệ tử Hoa Sơn nhao nhao lui lại. Đây chính là cao thủ nhất lưu trong trò chơi, cũng không phải đám người Hoa Sơn hiện tại có thể chống lại. Vừa rồi có ba cao thủ Hoa Sơn vây công, vậy mà đều bị tên gia hỏa này một người một thương xử hết. Bây giờ chỉ còn có năm, sáu con tôm con tép, đoán chừng chẳng đỡ nổi một thương của người ta.

Mọi người thấy đại sư huynh đã đến, tinh thần đại chấn, trường thương trong tay múa càng thêm mạnh mẽ. Mấy tên đệ tử Hoa Sơn kia muốn đâm A Phi một kiếm, có tâm nhưng lực không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn A Phi từ từ bước vào trong hiệu thuốc, mấy người này gào thét liên tục, nhưng mà trước mặt đại sư huynh Trường Thương Môn người ta, thì cũng chẳng thể làm nên chuyện gì.

A Phi vào đến trong phòng, tim như muốn nhảy ra ngoài. Vừa rồi thật nguy hiểm, hắn đã đánh giá thấp oán hận mà đệ tử Hoa Sơn dành cho hắn, sát tâm của bọn họ với hắn rất mạnh, khiến mồ hồi hắn đều chảy ra rồi. Chẳng qua hắn vừa vào nhà, còn chưa kịp thở, bên cạnh đã có một người cười nói:

- Huynh đệ, lợi hại a!

Giống như lửa thiêu móng mèo, A Phi nhảy bắn lên. Đợi khi nhìn thấy người bên cạnh, hắn mới thở ra một hơi. Hóa ra là đại sư huynh cũng tiến vào, đối phương đặt trường thương xuống đất, rồi nhìn hắn cười híp cả mắt.

- Đâu có đâu có, so với đại sư huynh thì ta kém xa!

A Phi vội vàng khiêm tốn.

Tứ Nhĩ Nhất Thương dường như rất có hứng thú với A Phi, hắn nói:

- Số Khổ A Phi đúng không, ta quan sát ngươi một lúc, thấy võ công này của người rất đặc biệt. Trừ khinh công bị giảm bớt, chắc là sẽ còn di chứng khắc nữa đi?

A Phi gật đầu, thầm nghĩ cao thủ quả nhiên là cao thủ.

- Trong vòng 10 phút, phòng ngự bằng 0!

Tứ Nhĩ Nhất Thương há miệng sửng sốt.

- Cái di chứng này để lại cũng không nhỏ, không trách được mỗi lần ngươi giết người xong đều phải bỏ chạy. Võ công cao cấp?

A Phi gật đầu thừa nhận, trước mặt đại sư huynh môn phái mình, cái võ công này cũng không cần phải giấu diếm.

- Coi bộ là hy sinh những thứ này để đổi lấy lực công kích, chẳng qua lấy đẳng cấp hiện tại của ngươi có thể miểu sát những người kia, chứng tỏ lực công kích của kỹ năng này thật sự không tệ. Đáng tiếc, nếu như ngươi có một cái vũ khí tốt, lại có thêm một môn nội công tốt hơn, nhất định sẽ tạo ra sự khác biệt to lớn. Cũng có thể sánh với tuyệt học!

Tứ Nhĩ Nhất Thương chính là đại sư huynh, cho nên anh mắt cũng khác biệt. Hắn nhìn một cái là biết được nhược điểm, cũng như giá trị của môn võ công này. A Phi nghe được cũng liên tục gật đầu.

- Các thương pháp khác của ngươi hẳn là thương pháp cơ bản đi, đợi lần môn phái chiến này kết thúc, nhất định phải đi học một môn võ công trung cấp. Nếu không, tính chiến đấu lâu dài của ngươi quá yếu... Được rồi, không cần nhìn chằm chằm vào mũ giáp của ta!

Tứ Nhĩ Nhất Thương nhắc nhở nói.

A Phi ngượng ngùng, thu hồi ánh mắt, nhưng cái mũ xanh mơn mởn kia quả thực là rực rỡ. Hắn căn bản là không muốn nhìn chằm chằm vào nó, chẳng quá không tự chủ được cứ bị hấp dẫn nhìn qua.

- Đại sư huynh, vì sao ngươi lại đội cái mũ này giết địch, là vì nghệ thuật?

Tứ Nhĩ Nhất Thương lắc đầu, một lúc sau mới nói:

- Ta cũng không muốn, chỉ là thứ này...

Hắn bỗng nhiên cởi mũ xuống rồi ném cho A Phi. A Phi nhận lấy mũ rồi nhìn qua, nhất thời ngây người. Đây là một cái mũ giáp cực phẩm, trừ phòng ngự siêu cao, vậy mà còn có thêm 40% né tránh, cộng thêm 10% tốc độ công kích, khinh công cộng thêm một cấp. Nếu đem thứ này đưa ra ngoài thị trường, có tiền chưa chắc đã mua được. Ít nhất là với kiến thức của A Phi bây giờ, hắn chưa gặp qua trang bị cực phẩm nào như vậy. Nhìn trang bị này so với thanh Hoàng Kim thương mà mình rơi ra, quả thực chẳng đáng nhắc tới.

- Thuộc tính này, quá trâu.

A Phi chảy nước miếng nói.

- Uhm, cũng không tệ. Thêm 40% né tránh, cho nên ta mới có khả năng lấy một đánh nhiều. Tốc độ công kích vừa hay phối hợp với Bạo Vũ Lê Hoa Thương, mà bản thân nó lại có phòng ngự cực cao, phải gấp đôi so với trang bị bình thường khác. Đáng tiếc duy nhất là nó lại màu xanh. Móa!

Tứ Nhĩ Nhất Thương mắng to một tiếng. Món này là do hắn làm nhiệm vụ nhận được, chẳng qua hắn cũng chẳng muốn dùng, nhưng mà vị môn phái chiến, đành phải sử dụng.

Hôm nay hắn đội cái mũ này vượt ngang đâm thăng, nhìn thì mạnh mẽ uy phong đấy, nhưng mà hiển nhiên không ít người đều cười trộm hắn. Tuy trong kênh môn phái không nhắc gì đến, nhưng trong lòng mọi người đều đang cười bò ra. Danh vọng của Tứ Nhĩ Nhất Thương trong môn phái cũng không tệ, cho nên cũng chẳng có ai đi trêu trọc hắn. Nhưng hắn đội cái mũ này xông pha nửa ngày, đệ tử Trường Thương môn thì cũng thôi, còn đệ tử Hoa Sơn thì chẳng hiểu ra sao, còn cho rằng đại sư huynh Trường Thương Môm thật sự bị cắm sừng, cho nên dùng phương pháp cực đoan này để phát tiết.

Ân, nhất định là như vậy, nếu không tại sao hôm nay hắn lại mạnh mẽ như vậy!

Trong lòng A Phi thì cười mãi, nhưng bên ngoài lại làm bộ như bình tĩnh lắm, ruột đều thắt lại, khó chịu không nói nên lời. Đại sư huynh than thở:

- Ta biết người đang nghĩ gì, ngươi xem miệng ngươi cũng méo đi rồi kìa... Ta đây không phải là không còn cách nào khác hay sao? Cửa hàng không cho nhuộm màu khác, ta cũng thử tìm người để sửa trang bị, đặt thêm một cái mũ khác ở bên ngoài, nhưng mà hệ thống không cho phép.

A Phi ngạc nhiên nói:

- Mũ thì không được đội hai cái, vậy dùng những thứ linh tinh khác trùm lên có được hay không?

Tứ Nhĩ Nhất Thương cười nói:

- Ngươi cho rằng ta không thử qua sao? Từ cửa hàng trang phục, đến vật phẩm nhiệm vụ, ta đều thử một lần.

A Phi chỉ là người mới, đâu có thể nghĩ ra chủ ý tốt gì, chỉ đành an ủi một chút. Tứ Nhĩ Nhất Thương nói với hắn vài câu, rồi nhìn kênh môn phái, kêu lên một tiếng:

- Bên ngoài vẫn đang còn rất náo nhiệt, ta ra ngoài đây. Ngươi phải cẩn thận, nơi này đã bị đệ tử Hoa Sơn nhìn chằm chằm, ngươi hãy đổi nơi khác đi. Lấy võ công của ngươi, không đi đánh lén thì thật đáng tiếc!

Vừa dứt lời hắn cầm trường thương lên, tiếp tục đội cái mũ xanh lên đầu, từ cửa sổ bay ra ngoài. Ở bên ngoài liền nghe thấy một trận ồn ào, Tứ Nhĩ Nhất Thương cười lớn:

- Muốn mai phục ta, đúng là không chịu lau mắt!

- Chúng ta không phải mai phục ngươi, chúng ta muốn tìm tên người mới đê tiện kia.

Đệ tử Hoa Sơn bên ngoài bất đắc dĩ, thở hổn hà hổn hển, dường như đang bị đại sư huynh đè ra đánh.

- MK, bốn người đánh lên một tên người mới Trường Thương Môn chúng ta, đúng là không biết xấu hổ!

Đại sư huynh lại càng nổi giận, đột nhiên Bạo Vũ Lê Hoa Thương trong tay triển khai nhanh như vũ bão. A Phi trốn ở trong phòng mà giật mình, nghĩ thầm đệ tử Hoa Sơn quá xấu, vậy mà cũng học cách mai phục. Nếu đại sư huynh không ra ngoài trước, thì mình đã có thể là bị giết một lần.

Hắn nhìn khắp nơi, thấy trong phòng có một cái thang. Vì thế lấy theo cái tháng, trèo lên nóc nhà. Nóc nhà trong trò chơi có thể đứng được, đây là vì thỏa mãn cảm giác vượt mái băng tường của người chơi. Rất nhiều người trong lúc pk đều thích đứng ở trên nóc nhà, bởi vì như vậy mới có phong cách.

Lên gần đến nóc nhà, A Phi tung người nhảy một cái, tầm mắt phía trước chợt sáng sủa, không khí cũng mát mẻ hơn rất nhiều. Nhưng mà hắn thiếu chút nữa thì hộc máu, bởi vì ở trên nóc nhà đã có mấy người đứng sẵn, bọn họ đều mặc trang phục phái Hoa Sơn, cầm kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn hắn.
— QUẢNG CÁO —