Hồng Bài Thái Giám

Chương 41: Triền Miên





Thuốc bột mài xong đã đổ vào đầy bình, Lăng Giản đơn giản lau sạch bột thuốc còn rơi vãi trên bàn.

Tình dược pha chế lần này so với tình dược thông thường còn mạnh hơn gấp mấy lần, chỉ sợ chẳng qua là liếm phải một ngụm nhỏ, cũng sẽ sinh ra hiệu quả khiến lý trí không thể khống chế, tóm gọn lại chính là, cho dù lý trí vẫn thanh tỉnh, thân thể lại coi như không còn thuộc về bản thân mình.
"Lăng ca ca, Lăng ca ca."
Lăng Giản thu thập xong không lâu, Lam Ngữ Thần đã xuất hiện bên trong gian phòng còn chưa đóng cửa của Lăng Giản, trên tay còn đang cầm một cái khăn lụa bọc lấy thức ăn, vui vẻ nói với Lăng Giản:
"Lăng ca ca, hôm nay ngự thiện phòng làm cao điểm (*) mới, ta mang một chút tới đây cho ngươi nếm thử."
Lam Ngữ Thần đem thức ăn trên tay đặt lên bàn, một khối cao điểm xanh biếc như ngọc hấp dẫn ánh mắt Lăng Giản, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, cao điểm cư nhiên có thể làm tinh xảo hấp dẫn như vậy, cho dù là đầu bếp có danh tiếng của thế giới hiện đại có lẽ cũng chưa thể làm ra được cao điểm hoàn mỹ như vậy.

[(*): Cao điểm: thức ăn nhẹ, thông thường là các loại bánh mặn, bánh ngọt.]
"Ngữ Thần nha đầu, cao điểm làm thật đẹp."
Lăng Giản cảm thán nói:
"Ta còn chưa từng thấy qua cao điểm nhìn đẹp mắt như vậy đâu."
"Lăng ca ca, ngươi mau ăn đi, nếm thử xem hương vị thế nào?" Lam Ngữ Thần ngọt ngào nói, trong lòng nghĩ nếu như Lăng ca ca thích, về sau mỗi ngày nàng đều sẽ sai người đem một mâm tới đây.

"Ngô..."
Lăng Giản không khách khí cầm lấy một khối cao điểm xanh biếc nhét vào miệng, lông mi nhẹ nhàng nhướn lên, cực kỳ say mê lớn tiếng nói:
"Ngô...Rất ngon a...Rất ngon...Đây là cao điểm ngon nhất mà ta từng nếm qua...Ngô...Có hương vị đậu xanh, lại có mùi hoa quế...Thơm mà không nồng, lại còn không dính nha..."
"Lăng ca ca, nếu ngon thì ăn nhiều chút đi..."
Lam Ngữ Thần mỉm cười ngọt ngào, nhìn chằm chằm Lăng Giản từng ngụm từng ngụm nhét cao điểm vào miệng, tựa hồ đó là phong cảnh đẹp nhất mà nàng từng thấy qua.

"Oa...No quá no quá..."
Lăng Giản ngửa đầu tựa người vào cạnh bàn, thỏa mãn vuốt vuốt cái bụng no căng của mình, nhìn khăn lụa trên bàn chỉ còn lại mảnh vụn của cao điểm, nói:
"Đây là món ngon nhất ta từng ăn, cũng là lần ăn no nhất đây." Lăng Giản lộ ra một nụ cười hài lòng, liếc mắt nhìn về phía Lam Ngữ Thần cũng đang nhìn mình chằm chằm.

"Nếu như Lăng ca ca thích, ta sẽ phân phó ngự thiện phòng mỗi ngày đều làm một phần." Lam Ngữ Thần nói.

"Ân ân, siêu cấp thích siêu cấp thích."
Lăng Giản gật gật đầu, nãy giờ ăn nhiều quá, bây giờ ngay cả nhúc nhích một chút cũng lười.


Lăng Giản hai tay chống bàn, miễn cưỡng đứng lên, đỡ bụng đi tới đi lui trong phòng để có thể thoải mái một chút.

"Lăng ca ca, đã không còn sớm, ta muốn đi Khôn Ninh cung đây, hôm nay đã đáp ứng mẫu hậu cùng nàng dùng bữa tối." Lam Ngữ Thần vẫy vẫy khăn lụa cho sạch, nói với Lăng Giản.

"Cũng tốt cũng tốt, vừa lúc ta cũng có chút chuyện phải đi đây."
Lăng Giản vỗ vỗ bụng, mới vừa đáp ứng Nhị công chúa sẽ đi Lâm Như cung, nhưng mà đã ăn no như vậy rồi, cũng chỉ có thể đến đàn ghi-ta cho nàng nghe.

"Tốt lắm, Lăng ca ca, chúng ta cùng nhau đi thôi."
"Được."
Lăng Giản gật gật đầu, cùng Lam Ngữ Thần ra khỏi phòng.

Lâm Như cung cách chỗ của Lăng Giản rất gần, ngược lại, Thượng Hoa cung của Lam Thanh Hàn cùng Khôn Ninh cung của Hoàng Hậu đều cách rất xa.

Lăng Giản cùng Lam Ngữ Thần ra khỏi cửa đều tự tách ra đi về hai hướng khác nhau, sau khi Lam Ngữ Thần đã hẹn trước với Lăng Giản sáng mai lại mang điểm tâm đến cho nàng.

"Nhị công chúa cát tường."
Bên trong Lâm Như cung, Lăng Giản không màng đến ánh mắt khinh thường của Tiểu Điêu Tử, quỳ trên mặt đất cung kính nói.

"Đứng lên đi."
Lam Nhược Y hướng về phía Lăng Giản ôn nhu cười cười, lắc nhẹ vòng eo đi đến trước người nàng, lôi kéo tay nàng đi tới bàn tròn bên trong tẩm cung.

Trên bàn bày biện các loại món ăn mê người cùng hoa quả, đương nhiên, còn có chuẩn bị sẵn rượu ngon.

"Ngươi xem, những thứ này đều là bổn cung vì ngươi mà tự mình chuẩn bị, trước ngồi xuống ăn chút đi."
Lam Nhược Y nhẹ nhàng ngồi xuống ghế tròn, mị thái trăm sinh.

"Ách...Nhị công chúa, nô tài...Nô tài ăn không vô a."
Lăng Giản nhíu nhíu mày, vừa rồi thật sự đã ăn nhiều lắm, hiện tại nhìn thấy đồ ăn quả thực có loại cảm giác muốn phun.

"Làm sao vậy? Đây chính là bổn cung riêng sai người chuẩn bị đây, chẳng lẽ Tiểu Lăng Tử ngươi không vui sao?"
Lam Nhược Y đột nhiên ủy khuất nhìn Lăng Giản, ngón tay dài nhỏ tao nhã cầm lấy cao điểm trên bàn bỏ vào trong chén trước mặt Lăng Giản, rồi rót một chén rượu cho nàng, nói:
"Rượu này a, là rượu phiên bang tiến cống đây, đến, chí ít cũng ăn một chút, cũng không uổng bổn cung một phen tâm ý a."
"Ách...Nhị công chúa, không bằng trước để cho nô tài vì ngài đàn hát một ca khúc đi...Nô tài vừa rồi ăn nhiều quá, thật sự là chưa kịp tiêu hóa a."
Lăng Giản khó xử nhìn đồ ăn trong chén, cho dù có mê người cỡ nào, cũng không thể có cảm giác muốn ăn.

"Cũng tốt, ngươi trước hết đàn một khúc đi, bổn cung, không vội đâu."
Lam Nhược Y hướng Lăng Giản phao cái mị nhãn, dù sao cũng là con vịt đã nấu chín, chẳng lẽ còn sợ nó bay mất hay sao?
"Vậy, nô tài liền vì Nhị công chúa ngài hát một khúc."
Lăng Giản đứng dậy ôm lấy đàn ghi-ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, một bài hát từ cổ họng Lăng Giản phát ra, mang theo một chút đáng yêu, tự nhiên mà thoải mái.

Hết một khúc ca, bên trong tẩm cung không ngừng quanh quẩn tiếng nói mượt mà mà khêu gợi của Lăng Giản:
"Nhị công chúa, nô tài hát xong rồi." Lăng Giản ôm đàn ghi-ta nói.

"Rất êm tai nha, đến, ngồi xuống..."
Lam Nhược Y còn chưa nói xong, bỗng nghe thái giám ngoài cửa lớn tiếng hô:
"Trưởng công chúa giá lâm!"
Ngay sau đó là Lam Thanh Hàn một thân váy dài xanh trắng dẫn theo Nguyệt Như đi vào.

"Lam...Đại công chúa cát tường." Lăng Giản hướng nàng hành lễ.

"Ân."
Lam Thanh Hàn chỉ là đơn giản liếc nhìn Lăng Giản một cái, sau đó không chút nào câu nệ ngồi vào ghế tròn mà vừa rồi Lăng Giản mới ngồi xong.

"Lam Thanh Hàn, ngọn gió nào thổi ngươi đến đây vậy?"
Lam Nhược Y thâm ý hướng Lam Thanh Hàn cười cười, nói:
"Bổn cung đang muốn cùng Tiểu Lăng Tử thưởng thức món ngon, bây giờ ngươi đến, không lẽ là muốn vô giúp vui? Bất quá hình như bổn cung nhớ rõ, ngươi không phải là người ưa thích náo nhiệt đâu!"
"Bổn cung là muốn tới đây thăm ngươi, không nghĩ tới Tiểu Lăng Tử cũng ở nơi này." Lam Thanh Hàn mặt vô biểu tình nói:
"Vừa lúc bổn cung cũng chưa ăn cái gì, không bằng ở chỗ của Hoàng muội ăn một chút cũng tốt."

"Khanh khách, bữa tối của Thượng Hoa cung so với Lâm Như cung còn tốt hơn nhiều đây." Lam Nhược Y che mặt cười khẽ, nói:
"Lam Thanh Hàn, nếu là không có chuyện gì, xin mời quay về đi."
"Bổn cung không dễ dàng tới nơi này, muội muội ngay cả chén rượu cũng không chiêu đãi thì thôi, còn muốn bổn cung đi?" Lam Thanh Hàn nhẹ nhướn mày, lại liếc liếc Lăng Giản một cái, nói.

"Nếu vậy, bổn cung liền cho ngươi chén rượu, uống xong xin mời rời đi đi."
Lam Nhược Y đứng dậy, vừa muốn cầm lấy một cái chén không rót rượu cho nàng, Lam Thanh Hàn đã cầm lên chén rượu đã rót sẵn trên bàn một hơi uống cạn, nói:
"Rượu trong cung Hoàng muội quả nhiên là không tệ đâu."
"Ngươi..."
Lam Nhược Y ngừng động tác trong tay, cùng Tiểu Điêu Tử đứng cách đó không xa liếc nhau, ngồi xuống nói với Lăng Giản:
"Tiểu Lăng Tử, không bằng lại đàn thêm một khúc đi."
"Nô tài tuân lệnh." Lăng Giản gật gật đầu, ôm lấy đàn ghi-ta đàn hát tiếp.

Thời gian từng giọt từng giọt chảy qua, Lam Thanh Hàn ngồi trên ghế tròn nghe hát, càng ngày càng cảm giác thân thể của mình có chút không thích hợp.

Nàng hơi nhíu mày phiêu mắt nhìn Lam Nhược Y đang chuyên tâm nghe Lăng Giản đàn hát, "Phạch" một cái đứng dậy nói:
"Muội muội, bổn cung còn có chuyện, cáo từ trước." Sau đó lại nói với Lăng Giản:
"Tiểu Lăng Tử, vừa rồi bổn cung quên nói với ngươi, Hoàng Hậu tìm ngươi có chút việc gấp...!Ngươi phải theo bổn cung rời đi."
"Phải đi liền sao?" Lam Nhược Y cười lạnh nói:
"Tiểu Lăng Tử còn chưa có cùng bổn cung thưởng thức bữa tối đâu, nếu Hoàng Hậu có việc có thể trước tìm người khác."
"Không được, việc này vạn phần khẩn cấp."
Lam Thanh Hàn nhìn Lăng Giản nói: "Lập tức theo bổn cung đi."
"Nô tài tuân lệnh."
Lăng Giản có chút không rõ Lam Thanh Hàn vì cái gì lại làm vẻ mặt này, đành phải gật gật đầu hướng Lam Nhược Y làm cái lễ, đi theo Lam Thanh Hàn cùng nhau rời khỏi Lâm Như cung.

Lam Thanh Hàn đi cực nhanh, không hề hé răng bước vào chỗ ở của Lăng Giản.

"Không phải nói Hoàng hậu nương nương tìm ta có việc sao? Sao lại đến phòng của ta a?"
Đứng ở cửa, Lăng Giản buồn bực hỏi.

Hoàn toàn không rõ Lam Thanh Hàn đang làm cái phi cơ đại pháo gì.

"Nguyệt Như, ngươi ở ngoài cửa canh giữ, bất luận kẻ nào cũng không thể đi vào."
Lam Thanh Hàn giữ chặt tay Lăng Giản, lòng bàn tay nóng bỏng làm cho Lăng Giản đột nhiên sửng sốt một chút, đi theo Lam Thanh Hàn vào phòng mình.

Cài kỹ then cửa, Lam Thanh Hàn đứng ở bên giường, trịnh trọng nói với Lăng Giản:
"Ta hỏi ngươi, ngươi có từng muốn ta không?"
"Cái gì?"
Lời nói của Lam Thanh Hàn làm cho Lăng Giản cực độ luống cuống, nhìn chằm chằm nàng thật lâu mới lên tiếng:
"Lam Thanh Hàn, ngươi sẽ không lại muốn chơi cái xiếc câu dẫn lần trước nữa đi?! Ngươi không có việc gì đi? Ta không phải đã nói cho ta chút thời gian sao?"
"Ta không nói giỡn, ta chỉ là không nghĩ tới chén rượu kia bị hạ tình dược..." Lam Thanh Hàn kéo kéo vạt áo của mình, nói:
"Hiện tại, muốn ta..."
"Ngươi...Lam Thanh Hàn...Ngươi nói chén rượu vừa rồi ngươi uống có xuân dược?"
Lăng Giản hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhớ lại thuốc bột mình mài ra hình như bị vơi đi một chút, Lăng Giản lúc này mới nghĩ đến thứ mà nàng uống phải rất có khả năng là tình dược mà mình vừa mới chế ra...!
"Muốn ta."
Lam Thanh Hàn cắn môi dưới, cực kỳ khó chịu xé rách quần áo trên người mình, khiến cho chúng hoàn toàn rơi xuống trên mặt đất, ngay cả cái yếm thiếp thân của mình nàng cũng cởi bỏ.

Cơ thể hoàn mỹ không tỳ vết hiện ra ở trước mặt Lăng Giản, da thịt như bạch ngọc làm cho Lăng Giản phát ngốc đứng ở tại chỗ, gian nan nuốt xuống nước miếng, tầm mắt dừng ngay tại hai vú như tuyết của Lam Thanh Hàn.

"Muốn ta..."
Lam Thanh Hàn buông xuống tất cả tôn nghiêm, cảm giác khô nóng trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, ý thức của nàng tuy rằng thanh tỉnh, lại hoàn toàn không có biện pháp dùng lý trí áp chế lại dục vọng bên trong cơ thể.

"Lam...Thanh Hàn."
Đôi môi Lăng Giản hơi hơi mở ra, cuối cùng hướng nàng gật gật đầu, nghiêng người hôn lên đôi môi đang nóng như lửa của Lam Thanh Hàn.

Thuần thục khẽ cạy mở hàm răng đối phương, Lăng Giản ôn nhu mút vào chiếc lưỡi mang theo một chút hương rượu.

"Ngô..."
Lam Thanh Hàn nhắm lại hai tròng mắt, nhiệt liệt đáp lại Lăng Giản, hai tay khó dằn nổi cởi ra y phục thái giám trên người Lăng Giản, thừa dịp hai người rời ra há miệng hô hấp, cởi bỏ luôn buộc ngực màu đen của nàng.


"Muốn...ta..."
Lam Thanh Hàn hai mắt mê ly, chủ động hôn lên môi Lăng Giản, thân mình không tự chủ được nghiêng về phía sau, hai người cùng nhau ngã xuống trên giường Lăng Giản.

Đầu lưỡi cùng nhau triền miên, Lăng Giản nhướn người lên, đem đùi chống đỡ ở giữa hai chân Lam Thanh Hàn, trong lúc cơ thể không ngừng kêu gào, áp lực dục vọng bị đè nén từ trước trong một khắc này hoàn toàn bộc phát.

"Ngô...Ân..."
Lam Thanh Hàn khó chịu vặn vẹo thân thể khô nóng, tùy ý nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của Lăng Giản dừng trên trán mình, chóp mũi, cằm...!
"Thanh Hàn...Thanh Hàn..."
Lăng Giản thanh âm khàn khàn kêu tên Lam Thanh Hàn, một bàn tay nhẹ nhàng ma sát trên xương quai xanh của nàng, tay kia thì vuốt ve một khỏa mềm mại.

"Ân...ưm..."
Lam Thanh Hàn nhắm mắt lại, không thể khống chế thân ngâm ra tiếng, một dòng nước ấm xẹt qua bụng dưới, hai tay Lam Thanh Hàn đặt lên tấm lưng trơn bóng của Lăng Giản, khẽ gọi tên của nàng.

"Thanh Hàn..."
Thanh âm của Lăng Giản tựa hồ so với vừa rồi càng thêm khàn khàn, đầu lưỡi nhẹ đánh lên đoá anh đào phấn hồng, làm cho Lam Thanh Hàn không thể khống chế hét rầm lêm:
"A...Ân...ưm...Lăng Giản...Ta thích ngươi...Muốn ta..Muốn ta..."
Lăng Giản bị thanh âm ôn nhu của nàng cuốn hút, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua bụng, ngậm lấy viên trân châu mượt mà, khẽ liếm lộng trêu chọc.

"Ách...Aaa...Ngô..."
Lam Thanh Hàn có chút chịu không nổi muốn kẹp chặt hai chân, lại bị Lăng Giản đem một chân khoát lên trên vai nàng.

"Ách...A...Lăng Giản...Muốn...!Cho ta...ưm...ưm..."
Thanh âm của Lam Thanh Hàn mang theo một chút run rẩy, còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Lăng Giản che miệng lại.

"Lần này...Thật sự muốn ngươi..."
Khoé miệng Lăng Giản gợi lên một tia tà cười, đầu ngón tay lướt qua bụng Lam Thanh Hàn, sau đó rốt cục xuống tới động khẩu đã như suối nước róc rách của nàng.

"Aaaaa....Ân a...Ân a...A"
Đột nhiên đau đớn làm cho trên trán Lam Thanh Hàn lấm tấm mồ hôi lạnh, khóe mắt có nước mắt trong suốt chảy ra, ngón tay Lam Thanh Hàn dùng sức bám vào lưng Lăng Giản, tiếng rên càng lúc càng lớn, làm cho Nguyệt Như đứng ngoài cửa không khỏi mặt đỏ rần lên.

Tần suất luật động của ngón tay từ chậm thành nhanh, thanh âm của Lam Thanh Hàn càng lúc càng lớn, thẳng đến cảm giác được thân thể đối phương đột nhiên căng thẳng, Lăng Giản mới rút ngón tay ra khỏi cơ thể của nàng, làm cho một dòng nước suối ẩn ẩn mang theo một chút máu ồ ạt trào ra bên ngoài động khẩu.

"Thanh Hàn..."
Lăng Giản giúp nàng xoa xoa mồ hôi trên trán, thanh âm ôn nhu như nước.

"Ôm ta..."
Lam Thanh Hàn thỏ thẻ nói, trên mặt ửng hồng một mảnh.

"Ân..."
Lăng Giản nhẹ nhàng gật gật đầu, từ trên người nàng bò xuống, đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn hôn cái trán Lam Thanh Hàn, nói:
"Ta ôm ngươi...Chúng ta...Ngủ đi..."
"Ngủ không được..."
"Vậy không bằng...Lại đến một lần đi..."
Lăng Giản hướng Lam Thanh Hàn phao cái mị nhãn, một lần nữa áp lên trên thân thể của nàng, ngăn chận đôi môi nàng đang muốn mở miệng nói gì đó.

Lửa dục vọng vừa mới lắng xuống lại một lần nữa bị Lăng Giản châm lên, Lam Thanh Hàn nhiệt tình đáp lại âu yếm của nàng, cùng với ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai cơ thể đổ mồ hôi đầm đìa quấn vào nhau trên giường, triền miên nổi lên bốn phía....