Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 330: Huyết chiến (4)



Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu

C 94: Huyết chiến (4)

Không biết rằng bản thân kém cỏi, Trần Huyện dương dương tự đắc kể lại việc bản thân dùng binh có quy tắc, thận trọng cẩn thận. Cuối cùng, viên phó tướng của Đặng Lượng không chịu nổi, xổ toẹt mọi thứ ra, khiến Trần Huyện đỏ bừng cả mặt. Lúc này, hắn thấy bản thân không khác gì một thằng hề cả. Hóa ra mình bị kẻ địch coi thường tới nỗi chỉ dùng một lượng quân hơn 1/4 quân mình một tí, ghìm chặt tại đây để có thể cứu viện nơi khác. Còn bản thân hắn lại dương dương tự đắc trước mặt những người vì hắn mà bị liên lụy.

- Chuyện này cũng không thể trách tướng Huyện. Tướng địch rất giỏi, cả ta nếu không cẩn thận e cũng không đối phó được!- Đặng Lượng nói đỡ cho Trần Huyện, sắp tới còn nhiều việc phải nhờ vào Huyện, tên này ở đây hơn năm, cũng thông thạo đường xá, dẫn quân đi lại có hắn cũng dễ hơn.

An ủi vào lời, Đặng Lượng cùng xem Trần Huyện bố trí doanh trại để tạm đóng quân đêm nay. Quả thực không phí công nói đỡ cho hắn, doanh trại mới dựng tận dụng địa hình địa lợi rất tốt, không dễ bị hỏa công, có chỗ trống trải để tránh địch bò lại và tập kích ban đêm, lại còn thông thoáng,... Đám phó tướng và binh sĩ dưới trướng Đặng Lượng vì thế cũng hiểu tại sao Lượng không trách mắng tên Trần Huyện, tên này còn tác dụng.

Đại quân dưới sự hướng dẫn của Trần Huyện, nhanh chóng bố trí chỗ ngủ nghỉ. Hơn 3000 con người, tự nhiên không thể nằm chung một chỗ. Họ chia ra khu, mỗi khu tầm 300 người, các khu cách nhau tầm chục mét, có rào dậu. Lý do làm thế chính là để không cho kẻ địch thừa cơ gây hỗn loạn. Kẻ địch nếu đánh phá một khu, theo bản năng thì lính ở khu bị phá sẽ chạy tới khu khác, nếu ở quá sát nhau thì thời gian những binh sĩ đó lao tới quá ngắn, quân đội ở khu khác chưa kịp phản ứng thì đã bị đội quân tháo chạy lao vào, tạo nên sự hỗn loạn, kẻ địch thừa cơ đánh tới nữa, thế là trại nọ nối tiếp trại kia bị phá trong chốc lát bởi những kẻ hoảng loạn mà thôi. Có khoảng cach và bờ rào, những kẻ chạy trốn sẽ mất thời gian lao tới, quân phòng vệ kịp thời tổ chức hàng ngũ, có thể đánh cầm chân địch, giữ vững các khu trại khác. Tất nhiên, ai cũng muốn giữ được các trại, nhưng không tính điều xấu nhất, để nó xảy ra thì chính là hạng tầm thường, không đáng cầm quân.

- Các trại đều đang nấu ăn. Bọn em đã cho người tăng cường cảnh giác, chia ca ra ăn rồi.- Các tướng lĩnh báo cáo việc chuẩn bị với Đặng Lượng, Đặng Lượng thì nhìn qua Trần Huyện dò hỏi

- Chú ý, lúc ăn xong người đều sẽ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, kẻ địch cũng có thể chọn lúc ấy để tấn công. - Huyện đề nghị, hắn từng có lần bị đánh khi quân ăn no cơm rồi, cũng coi như có kinh nghiệm.

- Được, căn dặn tất cả làm thế!

- Còn việc canh phòng khi ngủ nữa, lúc cần cẩn trọng nhất không phải nửa đêm, mà là tờ mờ sáng, khi đó con người rất mệt mỏi, thay ca cũng chưa tỉnh hẳn ngủ, địch có thể nhằm lúc đó tấn công.- Trần Huyện đem hết kinh nghiệm đối mặt với quân Toàn ra nói, đều là kinh nghiệm xương máu vậy.

Đặng Lượng theo những gì Trần Huyện thuật lại, bàn tính cách ứng phó một phen.

- ------------------

Bóng đêm tối đen như mực, hơn một ngàn quân dưới sự chỉ huy của Trần Thanh Toàn, Đinh Văn, Đinh Võ đang lẳng lặng ẩn nấp trong các khe núi. Nơi này cách khu trại mới lập của họ một khoảng rất xa, ít nhất cũng có hơn ba cây. Sở dĩ chọn khu trại ở xa, lại hành quân tới đây, đương nhiên cũng vì bảo đảm cho sự an toàn của trại. Sau cuộc đột kích, kẻ thù có thể truy tung, đi một quãng xa, địch tự nhiên sẽ ngại truy đuổi, chỉ cử trinh sát đi theo, như vậy có một thời gian để nghỉ sau khi thực hiện đột kích.

Trong núi, vê đêm trời bắt đầu rét lạnh, quân đội Hiên Giáo phần đông chỉ mặc có mấy cái áo, cũng thấy lạnh, nhưng cũng không một tên nào dám đốt lửa sưởi ấm hay ngọ ngoạy quá nhiều. Giữa sườn núi, Toàn cùng anh em Văn, Võ đang dẫn theo vài thân binh trèo lên phía cao quan sát.

Đứng trên sườn núi cao nhìn xuống, bên dưới là trại địch. Khoảng cách xa, nhưng Đinh Văn là xạ thủ giỏi, mắt nhìn thấy được địch bố trí phòng ngự vòng trong vòng ngoài, rồi ăn cơm có canh phòng, nghỉ ngơi cũng có canh phòng.

- Tên Trần Huyện cũng không hoàn toàn là hạng giá áo túi cơm. Nếu hắn có đông quân thế này để đấu tiêu hao thì ta cũng mệt đó!- Nghe Đinh Văn thuật lại, Toàn biết là ai hướng dẫn đám lính mới lên kia phòng thủ.

- Kẻ ấy cũng chưa thực có tài, cái thằng khốn vây tôi mới thực giỏi!- Đinh Võ chen vào, hôm nay bị Đặng Lượng dụ xuất chiến, dẫn tới hao binh tổn tướng, suýt thì bị tóm nếu Toàn không kịp thời chi viện, Võ vẫn còn thấy căm.

- Đối phương có lẽ là Đặng Lượng, kẻ đầu tiên dẫn quân lên đây!- Trần Thanh Toàn khi Đặng Lượng cầm quân chưa được giao binh quyền, rồi trong khi cứu Đinh Võ cũng không tự thân ứng cứu, nhưng từ những điều nghe kể lại cộng thêm tự tìm hiểu, cũng đoán được đối phương.- Tên đó là con nhà nòi, có cha là tướng giỏi đánh lùi quân Chiêm, có thua trong tay hắn cũng không khó nói.

- Hừ!- Được an ủi nhưng Đinh Võ không quá vui vẻ, hắn thẳng tính, thắng là thắng, thua là thua, vui vẻ đếch gì. Có điều hắn cũng có điểm tốt, là dũng cảm, hăng hái đi đầu- Nếu chúng ta đánh hôm nay, cậu nhất định phải để ta xung trận!

- Được, ai dám tranh đâu!- Toàn gật đầu đồng ý.

Rất nhanh, quân Hiên Giáo bắt đầu từ từ tiếp cận trại địch vào khoảng nửa đêm. Nơi bọn họ tiếp cận là phía tây bắc, do một viên tiểu tướng trung tuổi tên Trần Lự phụ trách. Trần Lự dẫn quân đóng trại ở khu cao nhất, là nơi dễ bị công kích đầu tiên cũng không phải không có lý do. Lự trước từng theo Đặng Toán đánh trận, đông chinh tây phạt, một đường lập công, từ một tiểu tốt thăng lên làm tiểu tướng quân. Hiện giờ có thể xem như là một tướng già trong quân. Những kinh nghiệm chiến đấu đầy mình cộng thêm sức vẫn còn, nên y được Đặng Lượng tin tưởng giao nhiệm vũ giữ tuyến đầu.

Trời khuya bắt đầu rét, Trần Lự đi uống thêm chén rượu nhỏ cho đỡ rét, rồi đi kiểm tra trại của mình cùng thân binh. Lúc này, phần lớn các binhsĩ đều đã ngủ say, chỉ có cổng khu trại nhỏ có binh sĩ canh giữ và thêm một trạm gác nhỏ dựng đơn sơ ở phía sau, có vài binh sĩ quan sát, lại có vài binh sĩ cầm đuốc đi qua đi lại trong hàng rào quanh trại phòng địch lại gần. Ở xa xa, bên các trại khác cũng đang làm tương tự. Tất cả đều yên bình và tĩnh lặng như tờ, trên căn bản là không có gì bất thường cả.

Thấy khí trời ngày một lạnh, có thân binh khuyên nhủ:

- Tướng quân, về thôi…

Trần Lự bỗng nhiên giơ tay, tiếng khuyên nhủ của thân binh lập tức im bặt. Chính là lúc nãy, Lự loáng thoáng dường như nghe được, phía ngoài trại dội lại tiếng vang gì đó, nhưng giờ nghe kỹ lại, lại chẳng nghe được động tĩnh gì cả. Tuy nhiên, dựa vào kinh nghiệm trinh chiến sa trường bao nhiêu năm, Trần Lựdám khẳng định, bên ngoài nhất định có người, nhất định là có chuyện. Thoắt chốc, tay phải y đã cầm lấy chuôi kiếm.

Các thân binh tùy tùng khác ngay lập tức vẻ mặt biến sắc, đều lần lượt nắm chặt chuôi kiếm. Trong sự yên lặng đến nghẹt thở, Lự quay đầu về phía thân binh, dùng tay ra hiệu. Thân binh hiểu ý, liền quay lại giơ cái còi hiệu đang đeo trên người lên. Gần như là cùng lúc tên thân binh đó giơ cái còi hiệu lên, liền có tiếng thứ gì đó vút bay tới, từbên ngoài trại, lao thẳng đến.

- Địch tập!- Trần Lự quát to, lộn người đi, tiếng kèn báo hiệu cũng vang lên. Thứ bay tới là những mũi tên, may mà Lự kịp trốn nên không sao, nhưng những thân binh bên cạnh trúng tên rất nhiều, kẻ chết kẻ bị thương.

- Tặc!- Ở bên ngoài, Đinh Văn tặc lưỡi tiếc rẻ, vừa này mạo hiểm tiến vào để bắn tướng giặc, giết tướng thì quân trong trại mất người chỉ huy, người em xung trận thêm dễ, ai dè đối phương kinh nghiệm đầy minh, kịp lộn người né tránh chứ.

Có điều thân binh tên tướng lĩnh này chết cũng được. Không có người bên cạnh trợ giúp truyền tin hoặc đốc chiến, hắn muốn chỉ huy toàn quân trong trại cũng khó. Tiếng kèn hiệu cấp bách thê lương lại kéo dài không thôi, những tên lính đang ngủ say bèn lũ lượt tỉnh giấc, lại bắt đầu mặc áo vải đeo giáp sắt nháo nhào cả lên. Những thân binh tử sĩ không phải mặc áo giáp, liền lập tức lao ra khỏi lều, nhao nhao hấp tấp hướng về rào chắn, chuẩn bị giữ rào tử thủ, nhưng lúc này, rõ ràng là không còn kịp nữa.

Bởi vì quân do Đinh Võ dẫn đầu đã sớm xông lên và giết đến tận cửa đại doanh. Đinh Võ lúc này dẫn quân lao tới, khí thế như hồng, gặp người là chém

- Chết!

Đinh Võ quát lên một tiếng lớn, đại đao nghiêng nghiêng chém xuống. Những tên lính đang chặn cửa trại căn bản không kịp né tránh, chỉ có thể chống đỡ theo bản năng của mình, chỉ nghe được tiếng "cheng" một cái vang lên, giáo lập tức đứt làm đôi đoạn. Thế chém của đại đao lại không hề mảy may suy yếu, ánh mắt Đinh Võ lạnh lung lóe lên, lưỡi đao sắc bén liền tiếp tục chạy, ấn vào người những tên lính, không tin được là tên lính bị chém làm hai!

Hạng Trang một đao chém chết một tên lính, đôi chân tuyệt nhiên không dừng lại, bờ vai lại va mạnh vào một tên khác, tên đứng cản đường bị va phải lập tức rên la thảm thiết bay ngược về sau, cú va đụng này khá là mạnh, không ngờ lại khiến tên lính ngã vào cây giáo đồng bạn chọc tới, chết ngay tức thì. Thấy tên lính cầm giáo lao tới đâm phải đồng bọn, mắc kẹt, Đinh Võ lại vung đao chém tiếp, xả gã ra làm hai.

Chợt lúc có hai gã tử sĩ qgan dạ liều mình xông về phía Đinh Võ. Võ ngước mặt lên trời, gầm lên một tiếng, mắt trợn tròn như sắp nứt ra, râu ria như dựng đứng lên, tiếp đến lại một đao chém ngang, hai gã tử sĩ trong nháy mắt bị chém thành bốn mảnh. Chẳng đợi xác rơi xuống đất, Đinh Võ đã lại dương đao giết thẳng vào trại.

Trần Lự bấy giờ gào thét quân sĩ xông lên, thổi kèn báo hiệu cứu nguy, giữ trại, hắn ở giữa trại nhìn ra cổng, quan sát cách Đinh Võ xung trận, lòng thấy lạnh, tên này quá đáng sợ rồi. Tiếp đó lại nhìn bọn lính phía sau Đinh Võ cũng tràn vào, khí thế thực giống như một bầy mãnh hổ xông thẳng vào đàn dê. Binh sĩ của quân mình ùa lên, cũng chẳng ngăn chặn được bao lâu.

Mắt nhìn quân mình đã cầm chắc thất bại, Trần Lự giận dữ điên cuồng, rút kiếm chém liên tiếp mấy người, lớn tiếng hét:

- Tất cả nghe rõ đây, không được hoảng loạn, viện binh sắp tới rồi, kiên trì lên, cố chống đỡ!

- Viện binh sắp tới rồi, cố lên!

- Viện binh sắp tới rồi, cố lên!

Đám thân binh sau lưng Trần Lự đồng thanh hô lớn, lính trong trại vừa chạy ra vừa hào hứng hô đáp, lòng quân có phấn chấn lên được đôi chút. Đúng vào lúc này, bỗng có một luồng hơi lạnh từ phía trước ập tới, phủ trùm lên người Lự.

Trần Lự bị luồng hơi lạnh làm cho rùng mình một cái, vội nhìn tới, chỉ thấy cách đó chừng mấy mươi bước, có một cặp mắt đỏ sọc thấp thoáng đang nhìn y tròng chọc, ngay sau đó, một bóng người đồ sộ như núi nhanh thoắt như thiên tướng xuống trần, hua thanh đại đao lạnh như băng xông về phía y với một sức mạnh không thể nào ngăn cản được!

Trần Lự thấy lạnh buốt tim gan, dù cho cách xa đến mấy mươi bước nhưng y vẫn cảm nhận được một cách rõ rệt sự lạnh lẽo ghê người toát ra từ lưỡi đao của đối phương, cả tia nhìn chết chóc khiến cho người khác không thể thở được phát ra từ tròng mắt của đối phương nữa! Không do dự gì nữa, viên tiểu tướng này quay người bỏ chạy, lúc này đây y chỉ muốn chạy khỏi nơi này, chạy càng xa càng tốt.

- Tướng giặc đừng hòng chạy, lãnh đao của ta!

Đinh Võ đời nào chịu bỏ qua cho tên tướng này, vung đao lên, hết sức ném mạnh. Trong tiếng rít chói tai, thanh đại đao nặng nề trong thoáng chốc bay nhanh như cắt, Trần Lự mới kịp chạy được hai bước, đã bị thanh đao đâm xuyên người, mũi đao sắc nhọn đâm xuyên từ sau ra trước, thuận đà đẩy luôn thân hình y đụng vô đám thân binh.

Uy lực của một cây đao, thì ra là như vây!

- Uy vũ!

- Uy vũ!

- Uy vũ!

Thấy Đinh Võ phóng đao giết chết tay tướng giữ trại, các binh sĩ hò reo rầm trời, toàn quân càng lên tinh thần, càng đánh càng hăng! Sỹ khí của quân trại này thì thoáng chốc rớt xuống đáy vực, phòng tuyến vốn đã lung lay giờ sụp đổ trong khoảnh khắc, binh bại như núi lở! Còn may cho những binh sĩ này, là các trại khác bắt đầu tới tiếp ứng, nên quân Hiên Giáo lập tức rút lui ngay, nếu không cứ vậy mà đánh tiếp, sẽ là thảm sát vậy