Quân Hiên Giáo rút khỏi vị trí hiện tại, lui về căn cứ địa, bên Hoài Nhân biết. Chư tướng ngỏ ý muốn truy kích, Đặng Toán cho là không nên. Kẻ địch ít nhất qua trận chiến chiều này khôi phục được chiến tâm của binh sĩ, giờ chúng tuy rút chạy nhưng không quá hoảng loạn, có thể giữ được đội hình, có thể bố trí các tầng chặn địch, thậm chí nếu kẻ địch liều lĩnh, bố trí phục kích cũng không phải là không thể. Chiến thắng đã nắm trong tay, vì chút lợi nhỏ mà buông bỏ thì là tham bát bỏ mâm vậy.
Đặng Toán nghĩ không sai, nhờ trận chiến ban chiều lấy lại được chút sỹ khí mà giờ quân Hiên Giáo rút lui có trật tự, có thể cử quân đoạn hậu. Còn đại quân nhanh chóng theo chân Đinh Võ, ngay đêm rút về căn cứ. Vừa đi, họ vừa phát hiện quanh căn cứ còn có nhiều ánh lửa ở các khu rừng vây quanh. Kẻ địch tự phụ đông hơn, đốt lửa không thèm che dấu nữa. Vâm trong lòng nặng nề, nhanh chóng đi vào căn cứ. Nơi này giờ đã được gia cố lại, lương thực, quân nhu được chuyển vào. Người chỉ đạo việc này là Đinh Văn.
- Toàn đâu?
- Đang trong trướng!- Đinh Văn thấy Vâm, vội dẫn hắn đi gấp vào gặp Toàn.
Toàn bấy giờ nằm trên cái giường chế tạm, mặt trắng do thiếu máu và mệt mỏi. Thấy Vâm bước vào phòng, hắn cố nhấc đầu lên nhìn.
- Có mệt lắm không?
- Hỏi thừa, mệt chết mẹ luôn. Mất máu, lại còn phải suy nghĩ nhiều.- Toàn mệt mỏi lắc đầu.
- Thế nghĩ được gì rồi?
- Kẻ địch muốn diệt gọn chúng ta trong bí mật! Chúng một mặt vây chết quân ta ở đây, một mặt chặn hết đường truyền tin từ nơi đây đi.
- Quân địch phải có tên 8000 tinh binh, nhưng muốn một hơi nuốt trọn quân ta liệu có hơi quá.
- Kẻ địch chắc chắn phải hơn 8000 binh sĩ, và chưa kể dân phu phục vụ nữa chứ.- Toàn nhắc nhở, khi cần thiết người ta có thể điều số dân phu tham chiến, nâng số địch phải ứng phó lên gấp đôi chứ chả đùa.
Vâm thuật lại việc hôm nay phá hủy được các xe khiên xong Toàn cho rằng chế lại xe khiên đúng là không đơn giản, nhưng ai dám chắc chúng chỉ có từng ấy xe. Thậm chí nếu cần thì điều dân phu chế tạo khẩn cấp xe khiên, hoặc bắt dân phu đứng giơ khiên che cho cung thủ. Nói chung việc kẻ địch đánh vào đây và lấy được ưu thế là vấn đề sớm muộn. Hai bên chênh lệch lớn quá.
- Thôi ông ơi, nói nhanh kế sách đi, ông không phải hạng chịu chết dễ vậy.- Vâm không nghe Toàn lảm nhảm về sự chênh lệch của 2 bên nữa, nói thẳng việc chính
- Được thôi. Trước mắt có 3 con đường có thể đi, một là hàng, hai là cố liều phá vây còn ba là chém giết được tướng địch.
- Đầu hàng? Mi chẳng nói rằng kẻ địch định lên đây diệt chúng ta sao?
- Chúng muốn diệt quân ta là vì tôi. Hiên Giáo ít có tướng tài, chỉ có anh và tôi là đủ năng lực cầm quân, cứu Hiên Giáo khỏi mối nguy, diệt được tôi, Hiên Giáo coi như mất nửa sức mạnh. Nhưng chiến tranh, hai bên đều cùng thua thiệt, nhất là khi đối phương ở bên công, lại kiên quyết muốn diệt sạch, ta nếu lấy tinh thần liều chết cố thủ, kẻ địch nhất định thương vong thảm trọng. Nếu như bên ta trước khi tới bước đường cùng có thể chịu đầu hàng, đối phương cũng không còn gì mong mỏi hơn.
- Vậy cậu có nghĩ nếu ta đầu hàng rồi, vận mệnh không còn nằm trong tay mình nữa, chúng muốn chém muốn giết ta phải chịu không? Chưa kể binh sĩ là giáo hcúng Hiên Giáo, họ chịu phản sao?
- Về binh sĩ, bị đánh tới lúc sống chết ngay trước mắt, tôi cũng muốn xem xem ai có thể chịu tới cuối. Còn như việc đối phương lật lọng muốn giết ta khi ta đã hàng, thì quả thực khó, không ai nói trước được. Thế nên, tôi mới đề nghị 3 cách
- Cách thứ hai, trốn, kẻ địch đã bao vây chặt, còn cách trốn đi sao?
- Nếu chấp nhận hi sinh số đông, số ít có thể thoát được!- Toàn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Vâm lắc đầu, tướng lĩnh mà để binh lính chết thay mình, hòng tự cứu cái mạng, thì kẻ ấy mãn kiếp không thể làm tướng soái.
- Còn điều thứ ba?
- Cái này thì ai cũng muốn nhất, nhưng muốn vậy cực khó. Tướng địch lần này chỉ e là kẻ tài giỏi, muốn đánh giết được hắn cực khó.
- Đằng nào cũng đã tiến thoái lưỡng nan, ta cứ thừ đã.
............................................
Sáng sớm hôm sau, các cánh quân Hoài Nhân bắt đầu khép vòng vây, đồng thời hậu quân cũng tiến lên, mang theo những đồ đạc lỉnh kỉnh hôm trước vì tiến gấp mà quân Hoài Nhân không kịp mang, lần lượt gồm: xe khiên với tầm chục chiếc, dầu hôi, các loại công cụ để phá rào, câu liêm, thậm chí có sự xuất hiện của một cái máy bắn đá cỡ nhỏ đang được lắp ráp.
Lắp ráp xong xuôi, quân Hoài Nhân không vội tấn công, mà cho người kéo những thứ đó đi một vòng quanh căn cứ quân Hiên Giáo. Vâm biết, đây là công tâm, khiến quân mình sợ hãi. Có người đề nghị xuất kích ngay, cử tử sĩ đi phá hủy máy bắn đá, xong Vâm từ chối, đối phương hẳn là muốn dụ họ ra. Không như hôm qua, đối phương ít quân, hôm nay chúng nhiều quân hơn hẳn, tử sĩ ra chính là chịu chết chứ không phải là liều chết nữa.
Nguyên ngày này, bên Hoài Nhân không chủ động tấn công, cố gắng gia cố hệ thống phòng ngự. Tuy tiến hành vây công, xong họ cũng muốn phòng bị quân Hiên Giáo tìm cách phá vây tại một hướng để thoát. Thấy kẻ địch gia tăng hệ thống công sự, Vâm cũng nhức đầu, kế hoạch phá vây coi vậy khó càng thêm khó. Nhưng hôm nay địch không tấn công, bên mình cũng không thể ngồi yên chịu trận. Vâm gọi đám Văn, Võ và binh tướng bên Toàn qua cùng xem, phát hiện nơi đây toàn là tướng sĩ mới tới, không có những kẻ cùng họ giao chiến.
- Đây là một thời cơ!- Vâm xoa cằm
- Là sao?
- Kẻ địch tuy đông, nhưng xa lạ với vùng đất này. Các tướng bên tướng Toàn thì đánh ở đây, quen hơn, ta có thể lợi dụng chút lợi thế này.
Chư tướng vội cùng tập trung họp bàn. Ý của Vâm chính là địa hình này quân bên toàn quen thuộc, không cần đốt đèn cũng nhìn được đường, vậy thì đánh đêm, quấy phá quân địch một phen. Thăm dò xem có cơ hội thoát lui hay không. Nếu có thì đêm nay nhân lúc đói phương còn bỡ ngỡ lập tức tiến hành tổng tấn công, phá vây mà chạy. Còn như không thể, cũng coi như quấy rối địch.
Trời vừa tối, bên doanh trại quân Hoài Nhân đốt lửa để canh phòng, lại cho người cầm đuốc đi lại tuần tra những nơi có khoảng tối, không để kẻ địch có cơ hội tấn công. Trong doanh trại, vừa có binh lính báo tin, Đặng Lượng, Trần Huyện đã diệt sạch sẽ mọi khu truyền tin, ngăn cách hoàn toàn hậu phương với tiền tuyến, đảm bảo thông tin hoàn toàn bị chặn.
- Ngày mai bắt đầu công kích. Chư tướng, chú ý, kế hoạch của ta là diệt gọn chủ lực địch tại đây, phải bẻ gãy nghiền nát mọi sự phản kháng. Máy bắn đá tốc độ bắn chậm, mà là loại nhỏ, đá ném không thể đủ sức phá hủy quá nhiều, cốt yếu là ta sẽ thêm dầu vào đá ném ra, tạo một chút hoảng loạn, cung tiễn thủ đứng sau xe khiên bắn áp chế, đao thuẫn thủ tiến lên chiếm giữ các điểm phòng thủ. Đi sau đao thuẫn thủ là dân binh, nhanh chóng mang theo những bao đất, cọc gỗ lên để xây dựng hệ thống phòng thủ.
- Rõ.
- Kẻ địch cũng không phải lũ lợn chỉ biết chịu chết, các tướng phải đôn đốc, không được lơ là mất cảnh giác như viên tiểu tướng Đặng Lượng, để địch phá vây mà chạy. Đặng Lượng còn có việc dùng tới, hình phạt chỉ là tạm để đó. Nay ta đã nhắc, mọi người nên khắc ghi.
Đặng Toán không hề kiêng nể, nói thẳng tên con trai, lại nói chỉ là tạm chưa phạt, không ai dám tỏ ra lơ là. Đang nói, chợt có tiếng la hét ngoài trại, mọi người hơi nhìn ra chút rồi thôi. Kẻ địch định tấn công đêm, nhưng được sao. Các vị trí phòng ngự đều được đốt những cột lửa lớn giúp cung tiễn thủ nhìn rõ mà bắn tên ra. Mọi ý định tiếp cận, luồn lách đều không thành.
- Địch đốt hàng đống củi như vậy mà chịu nổi sao?- Một viên tướng nhổ nước bọt khi nhìn cảnh này
- Chúng có phu làm hết, cả vạn dân phu làm chả mấy mà xong!- Vâm thở dài, kẻ địch chơi lớn, đốt nhiều bó củi lớn để thắp sáng, tuy không phải sáng rực lên, nhưng cũng đủ để quân mình không thể ẩn nấp kỹ tiến lại gần mà đánh. Bây giờ muốn đánh chỉ có cường công. Nhưng cường công lúc đêm tối thì còn khó hơn so với ban ngày, trời đêm không ai nhìn rõ cờ hiệu, tướng không thể điều động binh sĩ, binh sĩ không nhìn được các đội, tác chiến rời rạc, ngược lại kẻ địch thì lại chỉ cần thủ vững.
Không có cơ hội phá vây, Vâm cho quân chuyển qua quấy rối suốt đêm. Việc này thì cũng gây chút rắc rối thật, chỉ là quấy rối thì quân cần dùng ít mà địch bao giờ cũng phải căng mình ra tránh việc Vâm hóa giả thành thật, đột ngột đánh vào nơi đang lơ là phá vây. Bận rộn suốt một đêm, hôm sau, binh sĩ Hoài Nhân cũng có chút mệt. Thế nhưng, mọi thứ đã qua, từ hôm nay trở đi, kẻ phải mệt là đám Vâm.
Quân Hoài Nhân bắt đầu tấn công. Máy bắn đá được bố trí ở hướng tấn công chính, nhắm thẳng vào các cứ điểm mà nã. Tốc độ bắn không cao, viên đá cũng chỉ nặng tầm vài chục cân, bắn lại quá tản mát, song độ uy hiếp tuyệt không thấp. Viên đạn đá nặng vài chục cân quăng tới mà chạm vào ai thì kẻ đó nát bét, không cũng chỉ còn cách xin bạn xử mình, nhẹ nhất là mất tay chân,... Mỗi khi tiếng hò của dân phu khi kéo máy bắn đá vang lên, quân Hiên Giáo lại không thể tự chủ mà co đầu rụt cổ. Không chỉ bắn đạn đá không, đôi khi còn có đá đổ dầu rồi đốt lửa ném qua, những viên đá đó rơi xuống, dầu văng tung tóe, lửa bắn khắp nơi, dình vào quần áo thì bốc lên, khiến binh sĩ hoảng sợ.
Có máy bắn đá yểm trợ, dân phu nhanh chóng kéo xe khiên lên dốc, cung thủ đi sát sau, dùng xe khiên che chắn, địch bắn tên tới thì nấp sau xe khiên, cảm thấy an toàn thì ra bắn trả hoặc tìm cách bắn vào chỉ huy bên địch. Không bao lâu, xe khiến đã tới vị trí thuận lợi để cung thủ tác xạ. Lực lượng cung thủ nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ bắn tên áp chế, đao thuẫn thủ ào lên, dựa vào các đợt tên bên mình bắn tới để áp chế địch mà tiến sát vào cứ điểm phòng thủ. Dân phu đi theo, tay cầm thang, dựng nhanh, đao thuẫn thủ cảm tử leo lên, rất nhanh bị hất xuống, nhưng thang được dựng lên liên tục, đao thuẫn thủ leo từ nhiều hướng. Đã thế cung thủ tác xạ, kẻ nào định hất thang liền bị nhắm bắn chết, đến khi đao thuẫn thủ bên họ leo gần tới nơi mới tạm không bắn để tránh ngộ thương. Nhưng khi đó, đao thuẫn thủ chỉ hai ba bước là nắm được tường bao, nhảy vào.
Cứ điểm nhanh chóng bị chiếm lĩnh, cửa vào được mở để quân Hoài Nhân tràn vào chiếm giữ, quân Hiên Giáo cố gắng chống trả đợi viện quân. Quả thực viện quân đã tới, quân Hiên Giáo không chịu thua dễ thế, thấy nơi này bị công kích dữ nhất thì đã cho quân chuẩn bị qua đây tiếp viện từ sớm. Có thêm tiếp viện, quân Hiên Giáo ra sức cố thủ, hai bên đánh nhau dữ dội tại cứ điểm này,
Liên tục có những tiếng tù và báo nguy vang lên, các cứ điểm phòng thủ khác cũng thất thủ. Quân Hoài Nhân đánh ở mọi nơi, nơi đây là chỗ đầu tiên do có sự xuất hiện của máy bắn đá thôi, chứ nơi khác thì bằng việc dùng dân phu kéo xe khiên, mang thang,... tương tự, việc tiếp cận các cứ điểm không khó hơn quá nhiều.
Các nơi đều bị tấn công dữ dội, quân Hiên Giáo chia người ra hỗ trợ. Nhưng đối phương hơn họ về quân số, sau khi một cứ điểm bị xâm nhập, cung thủ được điều sang các cứ điểm gần đó chưa bị công phá, hỗ trợ bắn hạ những người bảo vệ, giúp đao thuẫn thủ nhanh chóng vào được cứ điểm.
- Các cứ điểm đã bắt đầu thất thủ!- Một viên tướng thở dài,- Thậm chí còn không thể giữ nổi trong ngày hôm nay nữa đâu.
- Ít nhất cũng phải giữ tới trời tối.- Vâm kiên định
- Tướng quân!
- Không cần nhiều lời, chấp hành.
- Rõ.
Theo lệnh của Vâm, quân Hiên Giáo liều chết giữ các cứ điểm, mất thì tổ chức chiếm lại. Cuộc chiến càng lúc càng đẫm máu, Đặng Toán ở bên dưới trại quân Hoài Nhân nhìn lên các cứ điểm, nơi những cuộc giao chiến diễn ramà nhíu mày, lão không thể hiểu nổi đối phương rốt cục muốn làm cái gì?
Tới tận lúc chiều tối, quân Hiên Giáo mới từ từ bỏ chống cự, rút lui, bỏ lại những cứ điểm đẫm máu, bị tàn phá nghiêm trọng do hai bên giao chiến. Quân Hoài Nhân khẩn cấp chiếm lấy cứ điểm, tiến hành gia cố, tránh cho đối phương đêm tới tấn công chiếm lại.