Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 343: Hiên Giáo suy vong (9)



Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu

C 107: Hiên Giáo suy vong (9)

Trần Thanh Toàn và đám lính bị chia tách ra, ngồi ở những nơi khác nhau, tránh việc bọn này định làm loạn gì đó. Nơi Toàn bị giam cũng được canh phòng cẩn mật bởi quân của Đặng Lượng. Dẫu vậy, khi Tài muốn tới xem, cũng chả ai cản, Tài thân với Đặng Lượng, các binh lính đều rõ cả. Thấy Tài tới, Toàn cười khẩy mà bảo:

- Chà, nhiều kẻ muốn xem ta quá nhỉ. Ta có phải con khỉ gì đâu? Cũng hai mắt, hai tai, cái mũi hai lỗ, cái miệng ăn cơm như bao người khác.

- Ta cũng tò mò người suýt nữa khiến ông bạn mình ăn đòn là ai!- Tài cũng cười, nói chuyện rất thoải mái trước mặt binh sĩ, nhưng khi không ai chú ý, liền nhỏ giọng mà tóm tắt nhanh lý do của tấn công lần này của Đặng Toán, và làng Hồng Bàng không có biện pháp thông báo sớm. Toàn liền kể lại những gì bản thân đã khai ra, về cơ bản giờ đây những người biết xuất thân thực sự của đám Toàn, Vâm, Văn, Võ và có thể khai ra chỉ có đám cao tầng Hiên Giáo mà thôi. Khi là chỉ huy, cao tầng Hiên Giáo đứng ra đảm bảo trước mặt lính dưới, nên thân phận của 4 người đều được giấu kín hết.

Tài sau đó quay về, khẩn cấp tính phương án đảm bảo đám cao tầng Hiên Giáo không đem chuyện này ra nói linh tinh được. Tính đi tính lại, theo thời gian thì chắc chắn tin tức chưa thể tới kịp tay anh trai, có cho người chạy trạm cũng không kịp để Hiên Giáo rút lui, giờ chỉ còn có người chết mới kín miệng nổi. Tài nghĩ là làm, lại qua nói chuyện với Toàn. Theo ý của Tài, Toàn nên xin lập đầu danh trạng, giết sạch cao tầng Hiên Giáo, rồi xin ở lại vùng này trấn thủ quân hai xứ Pơtao Lia và Pơtao Anui.

Được Tài mách bảo, Toàn cũng liệu ra được phương án ứng phó. Hôm sau, Đặng Toán cho gọi Toàn tới. Dù họ ném trang bị thu được từ quân của Toàn vào, vẫn không hề dễ hạ được trại địch. Quân Hiên Giáo đánh tử thủ, thậm chí chính Vâm còn lao ra đánh cực kỳ hăng, khiến quân Hoài Nhân bị thương vong khá. Nếu là khi trước, Đặng Toán hẳn sẽ lệnh đánh mạnh hơn nữa, quyết phá trại trong thời gian ngắn, nhưng sau khi biết Toàn có thể giúp họ phá trại, ông ta muốn tiết kiệm quân lực.

- Hiện tại quân lính bên trên hẳn đã hoảng loạn, nhưng Vâm vẫn còn đấu chí, nhất thời có thể trấn trụ ba quân. Chỉ cần nói phục người anh em kia của tôi, mọi thứ sẽ dễ dàng.

- Vậy mất bao lâu để nói phục được hắn!

- Ngay tối nay thôi, nếu ngài cho phép.

- Được, song nếu có bất kỳ vấn đề gì, ta lập tức chém hết 500 binh sĩ dưới trướng người.

- Tất nhiên là phải thế.

Toàn nhận nhiệm vụ thương thuyết, và lập tức để Đinh Võ lên trước báo cuộc gặp mặt. Đinh Văn tinh mắt, nhận ra ông em trai nên không cho bắn tên. Đinh Võ tiến lại, báo rằng quân báo tin đều không thoát được, giờ kẻ địch vây ngặt, Toàn đã xin hàng, tối nay mời Vâm ra nói chuyện. Vâm đồng ý tối ra nói chuyện, Đinh Võ lập tức quay về.

- Đồ phản phúc, tham sống sợ chết. Ông đã mưu tính việc này ngay từ đầu!- Vừa gặp nhau, Vâm lập tức chỉ thẳng mặt Toàn mà chửi

- Tham sống sợ chết thì có, phản phúc thì không?

- Thân là tướng cầm quân đánh giặc, ông lại tìm cách đầu hàng mong được sống, không phải phản phúc thì là gì?

- Ai mới là chủ thực của chúng ta đây. Hoàng Anh Kiệt và làng Hồng Bàng hay là Hiên Giáo. Ông cũng đừng quên cho dù ta tới giúp họ, nhưng vì lo sợ mất quyền, họ coi tôi như con chó giữ phía đông, tước binh quyền của ông anh. Vậy là người ta đâu có phải chủ mà ta phải trung thành. Tôi kể ông một tích, thời Xuân Thu, có Dự Nhượng vốn là người nước Tần đến nước Tấn. Trước ông theo hầu họ Phạm, sau lại thờ họ Trung Hàng nhưng đều chỉ là bậc khách thường, không ai biết tới. Họ Phạm và họ Trung Hàng bị diệt, Dự Nhượng tới thờ Trí bá Dao, người đứng đầu họ Trí có quyền lực lớn nhất ở nước Tấn, và được Trí bá Dao hết mực khoản đãi như bậc thượng khách. Họ Trí thua trận, riêng Trí Bá Dao bị Triệu Tương tử giết rồi lấy đầu lâu sơn lại để làm đồ đựng rượu vì oán hận Trí Bá Dao. Dự Nhượng biết tin chủ bị giết đành phải trốn vào núi và thề trả thù cho họ Trí. Dự Nhượng cạo râu và lông mày cho đổi nét mặt, sơn mình giả làm thằng hủi đi ăn xin, đến vợ trông thấy cũng không nhận ra. Chưa hết, Dự Nhượng còn nuốt cả than hồng khiến tiếng nói thay đổi. Họ Dự có 3 chủ, hai chủ đầu đối đãi như người thường thì đáp lại bằng lễ người thường, họ Trí đối đãi như thượng khách thì dùng lễ thượng khách đối lại. Tôi với ông chịu ơn họ Hoàng sâu nặng chưa báo đáp, lại vì Hiên Giáo ơn mỏng mà liều mạng, thế có phải là đúng hay không?. harry potter fanfic

- Họ Hoàng với Hiên Giáo có tình nghĩa thông gia, cậu Kiệt đã gửi gắm cơ mà.

- Cậu Tài, em trai cậu Kiệt cùng quân Hoài Nhân lên đây rồi.- Tòa lấy ra tín vật, Vâm xem qua, biết là thật, liền câm nín hồi lâu- Vậy giờ thì sao?

- Cậu Tài cũng báo tin về làng Hồng Bàng rồi, nhưng hai bên xa cách quá mức, không biết có kịp liên lạc lại. Với tình huống hiện tại, nên hàng, rồi diệt Hiên Giáo. tôi đã bịa lý lịch cho ông với tôi luôn, là thổ phỉ từ Tân Bình chạy qua.

- Nếu Hiên Giáo bị diệt mà họ lại biết ta đầu hàng, liệu có báo thù không?

- Người dân thường thì có thể không sao, những kẻ biết chuyện phải chết hết.

- Hừ!

Vâm không nỡ, nhưng Toàn lấy làng Hồng Bàng, họ Hoàng ra mà nói, Vâm phải chịu. Rất nhanh, Vâm ra lệnh đầu hàng. Cũng không có ai phản đối, sự chênh lệch giữa hai bên, trong hai ngày giao chiến, quân Hiên Giáo được nếm đủ. Nếu không phải Vâm dùng uy tín trấn áp, bọn họ đã từ bỏ. Rất nhanh, quân Hoài Nhân tiến lên, thu vũ khí, bắt người.

- Tổng cộng chỉ còn tầm 5000 binh sĩ còn sống, trong đó 1500 người bị thương, còn lại 3500 có sức vàtrong 3500 binh sĩ khỏe mạnh, có 700 người là đi theo chúng tôi. - Toàn tính toán rồi báo lại cho Đặng Toán hay.

- Không lẽ mi định xin bọn ta cho cầm 700 quân ấy.

- Chúng tôi sẽ tỏ thành ý trước. Đầu tiên, sẽ hướng dẫn các vị cách tiến thật nhanh tới hậu phương của Hiên Giáo, tuyến đường hành quân nhanh nhất, bí mật nhất, nhưng cửa ải của Hiên Giáo bày ra,... đảm bảo các vị tiến lại mà không chút khó khăn. Khi đại quân Hoài Nhân tiến lại, dù Hiên Giáo có muốn làm gì cũng chẳng kịp. Chúng tôi lúc ấy chỉ xin mỗi người một cây đoản đao rồi sẽ đi lập một đầu danh trạng cho các vị. Sau đó, chúng tôi cũng chỉ mong xin thước đất cắm dùi trên này, lập một băng cướp mà.

- Lập một băng cướp?- Đặng Lượng nghe vậy liền cười khẩy- Mi định kéo một băng cướp bao nhiêu tên chứ? Binh sĩ của ngươi vốn là tín đồ Hiên Giáo, mi dẫn quân ta tới phá Hiên Giáo, họ chẳng lẽ còn nghe mi.

- Các vị cũng là tướng lĩnh, hẳn biết binh sĩ nghe lời chỉ huy trực tiếp. Tôi dẫn quân ra chặn quân Hoài Nhân ở phía đông hơn năm nay, binh sĩ dưới trướng chỉ biết tôi, không biết tới Hiên Giáo, tôi cùng họ nằm gai nếm mật, chiến đấu, trị thương, thưởng công,.... đều ở chỗ tôi cả. Họ không quá lưu luyến gì với Hiên Giáo nữa.

- Nhưng để bọn mi làm thổ phỉ trên này, rồi có ngày bọn mi kéo xuống đất bọn ta đánh phá!

- Cái ấy không lo. Bọn tôi chỉ có vài trăm, chưa tới được ngàn người, sao dám đụng tới các vị. Đụng, thì là đụng tới đám Pơtao thôi. Chúng có chút của, trang bị lại chả ra sao, chiến thuật thì không có, so với các vị mới là con mồi có thể nhắm tới.- Toàn ra sức thuyết phục, khiến Đặng Lượng toan đồng ý

- Cứ tuần tự, cơm phải ăn từng bữa.- Đặng Toán è một tiếng, cho người đưa Toàn về nơi giam giữ,

- Cha, là con hấp tấp!- Đặng Lượng vội nhận sai

- Tôn Tử từng nói: Tham lợi mà chạy năm mươi dặm thì sẽ mất viên thượng tướng. Phải nhớ lấy.- Đặng Toán nhìn con, răn dạy, rồi lại hỏi- Mi nghĩ tại sao chúng lại muốn lập đầu danh trạng cho ta.

- Con nghĩ chúng muốn nịnh ta một chút để được có cơ hội ở đây, tiếp tục cái nghiệp ăn cướp như xưa.

- Tên Toàn, Đinh Văn, Đinh Võ thì rặt mùi thổ phỉ, nhưng tên Vâm lại không giống, hắn như là một quân nhân thực thụ. Phải điều tra thêm chút về tên này.- Đặng Toán ra lệnh, con mắt nhìn người của ông ta đã được tôi luyện qua năm tháng, ít khi phạm sai lầm.

Những ngày tiếp theo, dưới sự chỉ dẫn của Toàn, đại quân Hoài Nhân nhanh chóng vượt quãng đường dài, áp sát được vào hậu phương của Hiên Giáo. Lúc này, Hiên Giáo vẫn chưa biết là mối nguy to đã tới gần, họ vẫn còn mải thực hiện việc ngoài giao, nào là cầu cứu Pơtao Angin, nào thỏa đàm với hai xứ Pơtao Lia và Pơtao Anui, nào là trấn an người dân,... Thậm chí, việc binh bị lại càng trễ nải hơn so với hồi cuộc chiến này mới bắt đầu.

Khi quân Hoài Nhân áp sát, vẫn chưa một ai biết. Đặng Toán không vội tấn công, cho quân nghỉ ngơi một ngày, lại gọi Toàn tới. Ông ta đồng ý để Toàn, Đinh Văn, Đinh Võ cầm quân xông trận lập công, nhưng Vâm thì Đặng Toán không cho đi. Đổi lại, Đặng Toán cấp cho đám Toàn vũ khí đầy đủ để xung trận. Ông ta giải thích dùng Vâm làm con tin, cho bọn Toàn một cơ hội lập công lớn.Toàn nheo mày một chút, nhưng vẫn nhận mệnh.

Hôm sau, đại kỳ quân Hoài Nhân dựng lên sừng sững trước mặt người dân Hiên Giáo, gây nên một sự khủng hoảng khủng khiếp. Các giáo đồ vốn tưởng được sống an ổn, giờ bị loạn thế đập vào mặt, không biết phải làm gì ngoài chạy loạn cả lên. Các tướng lĩnh bên Hiên Giáo cố gắng chỉ huy quân đội tổ chức phòng thủ, nhưng vô ích, họ không như Vâm, Toàn từng trải qua thực chiến. Khi quân Hoài Nhân đưa chiếc máy bắn đá tới, chỉ hai loạt đạn, không một viên tướng nào có thể đủ tỉnh táo để nhận ra yếu điểm của máy bắn đá là bắn quá chậm, di chuyển mất thời gian, không thể gây sát thương thực tế. Tướng lĩnh không dám đứng lên kêu gọi binh sĩ chiến đấu như Vâm từng làm, nên quân Hoài Nhân đánh vào như vũ bão, không thể ngăn cản.

Liên tục các khu vực dân cư bị công phá, đại bản doanh Hiên Giáo mở miền tây báo động khẩn cấp, các thành viên cấp cao vội vàng tính toán. Bọn họ cho người tới đàm phán ngay với quân Hoài Nhân, lại chuẩn bị đường đào thoát luôn. Đặng Toán nhận lời đàm phán, song luôn nói nước đôi, vừa đàm phán, vừa cho quân thu phục các khu vực của Hiên Giáo. Bên Hiên Giáo tất nhiên không ngu, tự liệu là đối phương không hề muốn đàm phán, liền nhanh chóng tìm đường tẩu thoát. Có điều, bọn họ không đi nổi, Trần Thanh Toàn đã dẫn người chặn đường, giết người diệt khẩu, lại cướp hàng hóa, tiền tài mang về, dùng làm bằng chứng việc cao tầng Hiên Giáo bỏ giáo chúng bỏ chạy. Lập tức, tinh thần chiến đấu của toàn quân Hiên Giáo tan vỡ, chẳng quá mấy ngày, quân Hoài Nhân hoàn toàn làm chủ vùng đất này.