Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 382: Bình định Pơtao Anui (10)



Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến

C 31: Bình định Pơtao Anui (10)

Hoàng Anh Kiệt tính dùng một năm để an ổn phát triển, một năm luyện binh, một năm nữa mới phát binh tấn công kẻ địch. Đối phương đã bị đánh cho tàn phế, mà Chiêm Thành đang chuẩn bị chiến tranh đánh vào Hoài Nhân, nơi đó giờ có Lý Vĩnh Khuê hỗ trợ trấn thủ, Chiêm Thành rồi sẽ ăn quả đắng, phải tập trung ở đó, như vậy Kiệt có dư dả thời gian để tính toán. Có điều, trời không chiều lòng người, có người không muốn thế.

Những người dân Pơtao Lia sau khi thoát khỏi cảnh tù tội, đã cùng nhau thỉnh cầu Kiệt tìm cách cứu rỗi những người Pơtao Lia khác đang bị bắt làm nô lệ ở Pơtao Angin. Thậm chí cả những ngườil ính Pơtao Lia được gia nhập từ sau khi Pơtao Lia bị hai nước Pơtao Anui và Pơtao Angin hủy diệt cũng có suy nghĩ đó, họ muốn phục thù.

Còn chưa tìm được cách trấn áp những luồng ý kiến bốc đồng, thì Hiên Giáo cũng kéo sang, phu nhân Amusi đích thân qua gặp Kiệt, Amira cũng không cản lại được. Hiên Giáo giờ đây đang phát triển khá mạnh ở Nam Bàn, dù sao, Nam Bàn vốn không có tôn giáo, chỉ có tín ngưỡng thờ cúng tự nhiên, so với một tôn giáo có hệ thống giáo lý rõ ràng, thì không đấu nổi. Kết quả càng ngày Hiên Giáo càng thu nhận được nhiều tín đồ hơn, có khi tới cả vạn người.

- Phu nhân đột nhiên tới tìm, không biết là có chuyện gì?

- Cậu Kiệt, cũng đã được hơn hai năm rồi nhỉ? Kể từ cái ngày Hiên Giáo bị hủy diệt.

- Phu nhân chớ có buồn phiền, Hiên Giáo cũng như ngọn lửa kiên cường mà các vị tôn thờ, đã cháy lại đó thôi.

- Ngọn lửa vẫn cháy lên, nhưng không còn là ngọn lửa cũ. Người đã chết, không thể sống lại. Ta nói thẳng một lời, ta muốn báo thù. Diệt Pơtao Anui.

- Phu nhân, Pơtao Anui tiếng là vừa bị bọn ta đánh bại, nhưng thực tế vẫn là miếng xương cứng, với thực lực của Hiên Giáo hiện tại, e rằng khó làm được gì?

- Đúng, nhưng còn các vị nữa. Có cậu Kiệt và đội quân của cậu, chẳng phải...

- Phu nhân, bọn ta vừa cùng với Pơtao Anui ký hòa ước, giữa đường xé bỏ là không thể.

- Hừ, quân Hồng Bàng các người lên giúp bọn ta, rồi về sau lại dẫn quân Hoài Nhân diệt giáo ta thì sao?- Có một kẻ thuộc Hiên Giáo liền buột miệng.

- Nếu các vị còn canh cánh trong lòng việc này, Kiệt hôm nay xin nói thẳng. Hiên Giáo diệt vong, lão giáo chủ chết, đúng người đúng tội.

- Mi....- Mấy người bên phe Hiên Giáo nhảy dựng lên, thậm chí có kẻ rút kiếm ra, chỉ một số ít thuộc hạ của Amira tỉnh táo, lại tiếp xúc nhiều với quân Hồng Bàng, nên biết tình hình thực tế và không thiên vị phe mình, thì cố cản lại. Kiệt nhìn cảnh này, vứt cái ly xuống đất đánh choang một cái, chính là ám hiệu, quân Hồng Bàng ập tới. Trần Thanh Toàn biết bọn Hiên Giáo tới ắt có đòi hỏi quá đáng, nên xin Kiệt bố trí trước người, cả trăm người cùng mang vũ khí ập vào, quật ngã hết những kẻ có vũ khí hoặc đang sừng cồ.

- Cậu Kiệt, thế này là thế nào chứ?

- Kiệt, xin anh, bọn họ chỉ là...- Amira vội van xin,nhưng Kiệt chỉ lệnh thả Amira và người của cô, phu nhân Amusi cùng vài thị nữ, còn bao nhiêu, trói quật xuống đất, kiềm kề bên cổ. Chuyện có thể nói tiếp, nhưng không thể nhờn được, nhờn với chó chó liếm mặt.

- Các người tức giận cái gì chứ? Ta nói sai ư? Làng Hồng Bàng cử Toàn, Vâm, Văn, Võ lên giúp các vị vào lúc Hiên Giáo nghiên đổ, quân Hoài Nhân, Pơtao Anui, Pơtao Angin áp cảnh, đổi lại thì được gì, các vị khiến hai người ấy kẻ thì đi luyện binh, người thì bị cử đi giữ biên ải, không phát triển được thế và lực, quân Hiên Giáo tướng kém, binh lười, chỉ có đạo quân của Toàn, Vâm là dùng được. Thứ hai, các vị đều rõ, Vâm đã khuyên các vị, toàn lực đánh quân Hoài Nhân, các vị không nghe, cho quân quá ít, không rõ tình thế, không biết lợi hại, không thấy được kẻ thù nguy hiểm nhất, người bị vỡ bụng lại đi lo bắt chấy, thế thì còn tích sự gì. Như thế, chết là đáng chưa.

Hoàng Anh Kiệt cũng đã chịu đựng đủ sự đòi hỏi của Hiên Giáo rồi, ngôn từ rất nặng nề, bên Hiên Giáo nghe xong rất tức, nhưng hai người phụ nữ được phép ngồi thì đều không nói lại, Amira biết thực tế, không phản bác được, phu nhân Amusi thì khôn khéo có thừa, cương mãnh không đủ, không biết nên nói ra sao.

- Nhưng không phải vì đám Vâm, Toàn phản trắc, Hiên Giáo và lão giáo chủ có lẽ còn thoát được phần nào?- Một tên bị ấn dưới đất cố gào lên

- Đó là lý do Hiên Giáo được như hiện tại. Bọn ta đã bồi thường, cho Hiên Giáo được truyền đạo, thâu nạp tín đồ, cho tiền của để các người tiếp tục phát triển trên Nam Bàn, nếu không, các người còn có thể ở đây khoa chân múa tay sao? Món nợ Hiên Giáo diệt vong giữa hai bên, tới đó coi như dứt. Nếu các vị còn định vin vào đó, đòi này hỏi nọ, vậy thì dừng lại đi, trước khi ta cảm thấy không chịu nổi nữa. Còn quan hệ hiện giờ của hai bên, là do tư tình của ta với Amira. Chấm hết.

Kiệt nói câu này, Amira thẹn đỏ mặt, trong lòng vui vẻ vô cùng. Toàn thì không biết Kiệt nói thật hay giả, nếu như nói thật, thì đáng nguy quá, vua vì nghe vợ mà mất nước, tư tình của Kiệt với Amira chỉ sợ tới lúc nào đó có thể ảnh hưởng tới phán đoán của Kiệt. Còn như đó chỉ là lời nói để trấn an đối phương thì mới tốt, Kiệt trước tiên vạch rõ giới tuyến, sau lại dùng mối quan hệ thông gia để kéo hai bên lại gần bên nhau.

- Vậy dựa vào mối tư tình này, có thể thả họ ra chứ?

- Không thể, những kẻ này công khai rút kiếm, định hành hung, phải xử phạt nghiêm khắc. Phu nhân chắc biết Kiệt hiện giờ mới quản đất này, ân chưa thấm hết, uy chưa vang xa, tất có kẻ không thuận. Nếu ai trái ý ta cũng vung kiếm nhắm vào ta thì ta sống sao. Nên khi có kẻ định làm thế, ta phải răn đe. Cho họ ra bên ngoài, 10 ngày, cháo loãng cầm hơi.

Kiệt qua những lời này, nhắc cho Amusi biết thân phận của cậu đã thay đổi, Amusi nên tự hiểu lấy. Hình phạt không lấy mạng người, song hậu quả tuyệt không nhẹ nhàng. Kiệt cũng không nghe bất cứ lời cầu khẩn nào, vẫy tay cho lính đi thực hiện ngay. Quân Hồng Bàng kéo hết những kẻ bị phạt đi, cho vào một bãi đất trống, vạch giới tuyến, ai đi qua sẽ bị đánh. Hạn trong 10 ngày, bất kể nắng mưa.

Sau khi xử lý đám người gây rối, Kiệt cho mở tiệc mừng cả Amira lẫn Amusi, nhưng hai người đều ăn mà không ngon, nhất là phu nhân Amusi, vẫn muốn xin Kiệt tha cho mấy người trót mạo phạm, song chỉ dám nài nỉ rồi lại nói qua Amira. Kiệt không đáp lại bất cứ lời nài nỉ nào, coi như không nghe thấy. Bữa tiệc cũng kết thúc trong không vui vẻ lắm.

- Cậu Kiệt!- Trần Thanh Toàn đợi tiệc kết thúc liền tới tìm Kiệt ngay.

- Có việc gì sao?- Thấy Toàn tới tìm lúc này, Kiệt thấy khá tò mò.

- Tôi có một ý tưởng. Sao ta không chấp nhận lời thỉnh cầu của Hiên Giáo.

- Lý do là gì?

- Nếu tôi nói Hiên Giáo biếu xén, cậu Kiệt nghĩ sao?

- Mi không tầm thường tới vậy!

- Cảm ơn cậu tin tưởng. Lý do tôi muốn ta theo kế của Hiên Giáo, chính là một mũi tên trúng 3 đích. Cái đích thứ nhất, là diệt luôn Pơtao Anui, tránh đêm dài lắm mộng. Thẳng thắn mà nói, kế hoạch 3 năm tuy ổn thỏa, nhưng biến số quá nhiều. Chưa kể, các binh sĩ giờ đang hăng hái, bỏ lỡ cỗ khí phách này quá là đáng tiếc.

- Khí phách có thể quan trọng, nhưng nó cũng chỉ trong thời gian ngắn. Hai bên đánh nhau, tiêu hao người và của, lương thực chúng ta chuẩn bị, cũng có phần tiêu hao lớn, đánh tiếp, cũng sẽ gặp khó khăn, trừ phi chắc chắn diệt đối phương. Nhưng nói rằng chắc chắn diệt Pơtao Anui, với quân số hiện tại, rất khó.

- Đúng, đó là lúc ta nhìn vào lý do thứ hai, Hiên Giáo. Hiên Giáo thời gian qua thu nạp tín đồ, hắn cũng có chút tài lực vật lực, thậm chí là nhân lực. Vừa hay, có thể bổ sung vào.

- Hiên Giáo mới chỉ có 2 năm chuẩn bị, có thể gom góp được bao nhiêu tài chính, nhân lực...- Kiệt toan từ chối vì làm thế sẽ khiến Hiên Giáo bị ảnh hưởng, nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng, Kiệt ngừng lại. Hiên Giáo đâu còn là thế lực mà Kiệt và làng Hồng Bàng cần nương nhờ quá mức như xưa, giờ nó chỉ còn là cái bóng của thời đại huy hoàng đã qua. Vốn dĩ nếu họ ngoan ngoãn, Kiệt có thể bồi dưỡng thành đồng minh để cùng chia sẻ gánh nặng, nhưng giờ thái độ của bên đó quá kém, thành ra Hiên Giáo chỉ còn là một đối tượng để lợi dụng, ép được bao nhiêu chất béo trong nó thì ép ra mà dùng.

- Vậy còn lý do thứ ba.

- Thứ ba, chính là vì chư tướng. Có câu văn ôn võ luyện, nếu như để 2- 3 năm sau lại đánh, vậy kiến thức chỉ e sẽ mai một đi.

Lời của Trần Thanh Toàn khiến Kiệt không thể không suy nghĩ lại, song giờ cũng có một cái khó, đó chính là làm sao để gây chiến. Hai bên trót kỳ hòa ước với nhau rồi.

- Việc gây chiến lại thì có khó gì? Những người Pơtao Lia kia chẳng phải là lý do thích hợp nhất đó sao? Tôi chả tinrằng đám tù trưởng Pơtao Anui sở hữu những nô lệ Pơtao Lia cam lòng từ bỏ hết.

- Có tin rồi ư?

- Dạ, tôi có phát hiện ra có mấy tên tộc trưởng dạo trước đi khai phá một vùng đất, công việc tốn sức vậy, có thể không cần nô lệ sao? Giờ ta cho người qua thăm dò, bắt được một tia sơ hở cũng là cớ. Ngoài ra, nếu cậu có thể hạ quyết tâm, trong đám nô lệ có người bị đánh đập tàn nhẫn, tàn phế rồi, nếu người ấy bị chết, cớ lại càng thêm chỉ cần tìm ra sơ hở, lấy được tin tức chính xác, lập tức có thể xuất quân đánh tới.

Toàn đề xuất vài độc kế, Kiệt liếc qua một cái, khiến y không dám nói thêm, song Kiệt cũng biết, nhân từ kiểu đàn bà là không làm được việc.

- Ta sẽ cho bác sĩ kiểm tra những người bị thương, người nào được chẩn đoán không thể trị được, tàn tật suốt đời, sắp chết,... thì ta sẽ cho vào kế hoạch, nhưng sẽ thuyết phục họ tự nguyện mà làm, để họ chết rõ ràng một chút.

- Dạ!