Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 90: Sóng gió nổi lên (2)



Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Hồng Đậu mỉm cười: "Chị cả."

Sắp khai chiến, anh rể Trương Minh Cảnh đang bận bịu giải quyết các công việc của chính phủ, Hạ Lan Chi lo liệu việc nhà, đã hai tháng không thấy cô ta trở về. Hôm nay nghe nói Hạ gia chuyển đến Trùng Khánh gấp nên Hạ Lan Chi đặc biệt về nhà mẹ đẻ để giúp đỡ.

Hồng Đậu và Hạ Lan Chi chào hỏi xong, lại quay sang Đoạn Minh Y: "Chị dâu."

Đoạn Minh Y mặc một chiếc sườn xám ở nhà bằng gấm màu vàng, nghe thấy tiếng chào liền ngước mắt nhìn Hồng Đậu, cười nói: "Sao thế, thân thể của em dâu khỏe hơn chút nào chưa?"

Hồng Đậu khẽ mỉm cười: "Tốt hơn nhiều rồi ạ."

Hạ thái thái kéo Hồng Đậu ngồi xuống cạnh mình, nhìn kỹ sắc mặt của cô: "Mẹ thấy chắc là bị chuyện ở đoàn kịch tối qua dọa rồi, buổi sáng Vân Khâm đã tìm Trình viện trưởng, ai ngờ sáng sớm nay Trình viện trưởng tới nhà Vương thứ trưởng, Vân Khâm lại gọi điện thoại cho Rhyt, mà bên phòng khám của Rhyt hình như mới xảy ra chuyện gì đó, tạm thời anh ta không qua đây được. Vậy thì cứ chờ Trình viện trưởng đi, y thuật của ông ấy rất nổi tiếng, để ông ấy khám cho con, chúng ta cũng yên tâm hơn một chút."

Hồng Đậu cười ngọt ngào: "Làm phiền mẹ quan tâm, con ngủ một giấc xong thấy đỡ hơn rất nhiều rồi."

Đúng là vậy, sau khi ngủ một giấc no nê, trên má cô hiện lên nét ửng hồng nhàn nhạt, nhìn kỹ rất giống như cánh sen mới nở trong chiếc ao xanh màu

ngọc bích, vô cùng xinh đẹp.

Hạ thái thái càng nhìn càng vui vẻ: "Không trang điểm mà vẫn xinh đẹp, sắc mặt của con đúng là tốt thật đấy."

Nói đến đây, bà thầm nghĩ đến điều gì đó, liếc mắt xuống eo của Hồng Đậu, vừa muốn nói thì quản gia đi vào hỏi việc chuyển mấy thứ đồ cổ, Hạ thái thái trả lời xong, lại có người hầu tới hỏi chuyện khác, Hạ thái thái nhịn lại để sắp xếp từng cái, trong chốc lát bà trở nên vô cùng bận rộn, không để ý tới việc buôn chuyện nữa.

Hạ Lan Chi thấy người hầu đi vào đầy phòng, liền kéo Đoạn Minh Y tạm biệt Hạ thái thái rồi đi ra ngoài.

Về phòng, đầu tiên Đoạn Minh Y sai người hầu đốt lửa, sau đó bảo người dâng trà rồi mới vào trong phòng tìm một chiếc áo khoác mặc lên người, bưng chén trà táo đỏ nóng hổi tới ghế sofa, từ từ uống.

Trong phòng lập tức trở nên ấp ám dễ chịu, Hạ Lan Chi không giống như Đoạn Minh Y, sau khi ngồi xuống chỉ cảm thấy nóng, cô ta nắm tay Đoạn Minh Y, thấy lạnh ngắt: "Cái bệnh sợ lạnh này của em vẫn chưa đỡ à? Mấy ngày nay điều trị rồi cuộc sống gia đình có khá hơn không?"

Đoạn Minh Y cười nói: "Có lúc được có lúc không, vừa vào thu là tay chân đều lạnh, bệnh này của em cũng không phải ngày một ngày hai, em quen rồi."

Giọng điệu của cô ta rất hờ hững, Hạ Lan Chi không tiện nhiều lời, chỉ nhỏ giọng nói: "Còn uống bài thuốc của Nhân Hòa Đường không?"

Đoạn Minh Y "có" một tiếng.

Hạ Lan Chi trêu ghẹo: "Em là người được giáo dục theo kiểu phương Tây mà bản chất vẫn lạc hậu y như thái thái nhà thông gia vậy, mỗi lần không thoải mái đều tìm Đông y để điều trị, theo chị thấy, em đã uống mấy loại thuốc rồi mà không thấy tốt hơn, không bằng đổi bác sĩ khác để khám bệnh đi, năm trước anh cả bị chứng say xe, Nhân Hòa Đường khám lâu rồi mà cũng không

thấy khá hơn, để cho Rhyt khám một lần, anh ấy kêu người lấy viên thuốc bổ sắt gì đó của Đức, uống có hai tháng mà đã khỏi rồi."



Đoạn Minh Y dịu dàng nói: "Nói ra thì em cũng không phải là bệnh, gần đây Ninh Tranh quá bận, bản thân em cũng có nhiều chuyện phải lo liệu, uống thuốc bữa đực bữa cái, không hiệu quả cũng không có gì kỳ lạ. Đợi tới Trùng Khánh sắp xếp xong rồi, em bảo Ninh Tranh đưa em đi khám lại sau cũng được."

Hạ Lan Chi nhớ lại tình hình lúc nãy, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ: "Lúc nãy chị nhìn dáng vẻ của em dâu, sao mà giống mang thai quá?"

Đoạn Minh Y khựng lại, cụp mắt xuống chén trà, cười khẩy: "Tính ra thì Nhị thiếu gia đã kết hôn được ba tháng rồi, bây giờ mang thai cũng có gì lạ đâu."

Hạ Lan Chi im lặng, Ninh Tranh và em dâu kết hôn gần hai năm rồi, việc con nối dõi vẫn không có tin tức gì, nếu để vợ chồng em hai có con trước thì cha sẽ càng đối xử bất công với hai anh em hơn.

Cô ta nói: "Mẹ của chị và Ninh Tranh mất sớm, cha tái giá với thái thái, sau khi vào cửa thái thái sinh Vân Khâm, sau đó lại sinh Trúc Quân. Khi còn bé chị thấy cha và bọn họ ở chung, luôn cảm thấy chị và Ninh Tranh là người ngoài trong gia đình này."

Đoạn Minh Y nhìn Hạ Lan Chi, có lẽ vì lớn tuổi nhất nên trong số mấy người phụ nữ trong nhà thì khúc mắc của Hạ Lan Chi được coi là nặng nhất, dù mẹ chồng là người hiền lành, nhiều năm qua Hạ Lan Chi cũng chỉ gọi bà là "thái thái", chưa bao giờ sửa cách gọi. Cũng bởi ảnh hưởng của chị ấy nên từ trước tới giờ Hạ Ninh Tranh cũng không quá thân thiết với mẹ kế.

Hạ Lan Chi nói: "Mọi chuyện trong nhà bây giờ đều do thái thái quản lý, người ngoài nhìn vào thì không thấy sai sót gì nhưng dù sao thì Vân Khâm và Trúc Quân cũng là con ruột của bà, sau này Vân Khâm và em dâu lại sinh con trai, kiểu gì Ninh Tranh cũng bị gạt ra ngoài. Em đừng nghĩ nhiều, chị đây là con gái đã gả ra ngoài, không có hứng thú xen vào chuyện trong nhà, chị chỉ nhắc nhở các em, đừng thật thà quá, không nên tranh thì các em không tranh,

nhưng tuyệt đối đừng có chắp tay dâng tặng cho người ta."

Đoạn Minh Y không đáp, Hạ Lan Chi lại nói tiếp: "Trúc Quân thì thôi không nói làm gì, ngày thường nhìn Vân Khâm có vẻ không tranh không giành, nhưng dù sao cũng là đàn ông, trong lòng cậu ấy nghĩ thế nào, chúng ta không đoán được. Lần này chuyển nhà đến Trùng Khánh, biệt thự bên đó là sản nghiệp lớn, tuyệt đối đừng để cho thái thái và Hồng Đậu ôm đồm hết, em thân là dâu trưởng, nên hỏi thì cứ hỏi. Nói thật, Vân Khâm cưới Hồng Đậu, chị vốn rất vui, gốc gác Ngu gia là gì, sao có thể đánh đồng với Đoạn gia của em được? Các gia đình lớn quen thân với chúng ta, ai cũng biết em và anh cả xứng đôi vừa lứa, là người hoàn toàn xứng đáng để thừa kế Hạ gia. Nào ngờ Ngu Hồng Đậu này gả vào xong, mới có mấy tháng liền làm lung lạc cha và thái thái, sắp chiến tranh rồi, cha mẹ lại muốn đưa cô ta ra nước ngoài rồi lại muốn tự mình dạy cô ta quản lý gia đình, qua mấy năm nữa, đợi khi cô ta và Vân Khâm nổi danh khắp nơi che lấp hai đứa em rồi thì không biết ai sẽ làm chủ cái nhà này nữa."

Đoạn Minh Y nở một nụ cười dịu dàng, chậm rãi nói: "Chị cả lo xa rồi."

Khóe miệng Hạ Lan Chi giật giật, khẽ thở dài: "Chị chỉ lo vậy thôi, tên tuổi của Đoạn gia ở đây thì dù Hồng Đậu có nổi tiếng cũng chẳng làm gì được, nhưng việc là do người, lỡ như đến Trùng Khánh, thái thái có ý muốn kiềm chế em rồi khen ngợi cô ta khắp nơi, đến lúc đó thời thế thay đổi, khó mà nói được ai sẽ kiềm chế ai."

Đoạn Minh Y ung dung uống xong trà, cũng không nói tiếp, chỉ cười:

"Buổi trưa chị có ở lại ăn cơm không?"

Hạ Lan Chi xua tay, đứa em dâu này của cô ta nhìn thì có vẻ dịu dàng ít nói, nhưng thực chất lại rất mạnh mẽ, lời nói lúc nãy nửa là khuyên bảo, nửa là bức xúc, vốn cô ta cũng không hy vọng Đoạn Minh Y thông suốt, chỉ xoa xoa huyệt thái dương: "Hôm qua Minh Cảnh nghe điện thoại ồn ào tới nửa đêm, chị không ngủ được, giờ chị về phòng ngủ bù đã."

"Gần đây chuẩn bị chiến tranh, anh rể quản lý mảng tài chính, hẳn là rất bận."

"Không phải." Hạ Lan Chi giả vờ muốn đứng lên, "Anh ấy bận chuẩn bị vật tư, ngày nào cũng sứt đầu mẻ trán, chỉ hai tháng thôi mà cả người hốc hác hẳn đi, cũng may tối qua coi như có chút manh mối, anh rể em mới yên tĩnh được mấy phần."

"Vật tư có thiếu sót ạ?"

Hạ Lan Chi hơi do dự, nhẹ giọng đáp: "Nghe nói năm xưa có người nước ngoài chôn đống vàng lớn trong một tòa nhà, có khoảng 8000 thỏi vàng, nếu ủng hộ chiến sự tiền tuyến thì đủ để đánh được một trận."

Đoạn Minh Y ngạc nhiên: "Tìm được tung tích của đống vàng này chưa chị?"

"Còn đang tìm." Hạ Lan Chi cảm thấy không hứng thú với đề tài này, "Nghe nói giấu trong một tòa nhà nào đó ở Thượng Hải, kỳ lạ là đào cả ba thước cũng không tìm được, hầy, chị nhớ anh trai của em học kiến trúc đúng không?"

Đoạn Minh Y "vâng" một tiếng: "Anh ấy học kiến trúc ở Anh."

"Chị đoán là chắc người đó đã động tay động chân lúc xây nhà nên đến giờ vẫn chưa tìm ra được đống vàng đó. Chuyện này là chuyện bí mật, chị cũng trong lúc vô tình mà nghe được, em nghe để biết vậy thôi, chuyện này không liên quan tới chúng ta, tuyệt đối không được truyền ra ngoài đâu đấy."



Đoạn Minh Y lên tiếng: "Chẳng lẽ chị cả không tin em à?"

Lúc này người hầu nói: "Đại thiếu gia về rồi ạ."

Chốc lát sau Hạ Ninh Tranh vào phòng, không nói chuyện ngay với vợ mà quay sang chào Hạ Lan Chi: "Chị cả tới chơi à?"

Hạ Lan Chi lười biếng đứng lên nói: "Hai đứa cứ nói chuyện đi, chị về phòng nghỉ ngơi một chút."

Sau khi cô ta đi, Hạ Ninh Tranh cởi áo khoác đưa cho Đoạn Minh Y:

"Ngày hôm qua mẹ vợ đến à?"

Đoạn Minh Y mỉm cười: "Mẹ tới thăm em."

Hạ Ninh Tranh do dự một lát rồi mới cười nói: "Anh nghe nói mẹ muốn mai mối cho em tư và em họ nhưng bị thái thái từ chối."

Đoạn Minh Y chớp mắt mấy cái: "Mẹ thấy em họ mới học xong về nước, cũng là một nhân tài nên mới chợt nảy ra ý định đi mai mối thôi. Sao anh biết vậy, thái thái nói với anh à? Hay thái thái nói cho cha biết rồi?"

Hạ Ninh Tranh không đáp, tự mình đi tới bên giường, ngồi xuống đổi giày: "Sức khỏe Trúc Quân yếu kém, tính tình lại đơn thuần, còn là con gái cưng trong nhà, khó tránh khỏi việc thái thái coi trọng chuyện hôn nhân của em ấy, sở dĩ từ chối, chưa chắc là vì không nhìn lọt mắt em họ đâu, sau này anh sẽ nói với mẹ vợ một chút, đừng để bà nghĩ nhiều."

Đoạn Minh Y nói: "Tối qua em đã nói với mẹ rồi, anh yên tâm, sau này chắc chắn sẽ không có chuyện cười như vậy nữa đâu."

Hạ Ninh Tranh ngẩn ra, đứng lên ôm eo Đoạn Minh Y: "Năm ngoái anh cả và anh hai mở ngân hàng đã tốn không ít tiền rồi, mấy năm nay công ty tàu thủy của Đường gia kinh doanh không tốt, trước sau mẹ vợ đã bỏ ra không ít tiền, tất cả đều mất cả vốn liếng, sáng nay anh đã đưa một khoản cho cha vợ để mọi người cầm trước dùng tạm, tình hình quá hỗn loạn, anh còn đề nghị cha vợ hãy lấy phòng thủ làm chủ, không nên đầu tư bừa nữa."

Đoạn Minh Y giận dỗi: "Anh đây coi là trợ giúp sao? Nếu để cha và thái thái biết được sẽ thành ra cái gì chứ? Sau này em sẽ bảo anh cả trả lại."

Hạ Ninh Tranh cười nói: "Là da mặt em mỏng quá, trước đây không phải anh nghe em nói Vân Khâm mua nhà bên cạnh trường St. John cho nhà mẹ đẻ của em dâu à? Không biết chuyện này có đúng không?"

Đoạn Minh Y ngạc nhiên: "Còn có chuyện như vậy à? Em đâu có nói."

Hạ Ninh Tranh nói: "Vậy là em tư nói rồi. Mấy chuyện này đều do hai bên tình nguyện, trước giờ không liên quan tới người ngoài, huống chi anh đâu có coi việc này là trợ giúp, đơn giản là giúp cha vợ xoay vòng vốn thôi."

Đoạn Minh Y nửa đùa nửa thật: "Con rệp trăm chân, đến chết vẫn còn giãy giụa, Đoạn gia chúng em không phải là người sa cơ lỡ vận, dù gì cũng không tới lượt con gái đã gả ra ngoài trợ cấp đâu."

Hạ Ninh Tranh lắc đầu cười nói: "Do em nghĩ nhiều rồi, nếu em có thể nghĩ thông suốt mọi chuyện thì sức khỏe cũng sẽ sớm khá lên."

Người nói vô tâm người nghe có ý, nụ cười trên mặt Đoạn Minh Y hơi cứng đờ, Hạ Ninh Tranh kéo cửa ra nói: "Anh có việc phải đến thư phòng, lát nữa sẽ về."

Đoạn Minh Y mỉm cười gật đầu: "Vâng."

Đợi Hạ Ninh Tranh đi ra ngoài, cô ta hơi do dự đi tới đầu giường, cầm điện thoại nhấn số: "Tôi là Minh Y, gọi anh cả đến nghe điện thoại đi."