Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 95: Sinh mệnh nhỏ (3)



Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Hồng Đậu sửng sốt, vội hỏi: "Là ai thế anh?"

Ngu Sùng Nghị đáp: "Lần trước thím Chu lên sân thượng phơi chăn, ga trải giường bị gió thổi bay xuống mái nhà, thím Chu không tự với tới được nên đành phải nhờ anh nhặt hộ, lúc anh lên đến sân thượng thì thấy một đôi giày vải cỡ 39 đang phơi trên mái che, không rõ là của nam hay nữ, lúc đó anh còn cảm thấy kỳ lạ. Sau đó, lúc nhặt xong ga giường thì anh thấy Hướng tiên sinh

ở lầu ba cũng lên sân thượng, sau khi chào hỏi thì anh thấy ông ta cầm giày đi."

"Hướng tiên sinh?" Hồng Đậu ngẩn người, trong ấn tượng của cô, đây là một người rất nghiêm túc, thích mặc áo dài, lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, cô thậm chí còn không dám nói chuyện với ông ta, huống chi là để ý xem ông ta đi giày cỡ bao nhiêu.

Hình như ông ta dạy ở trường Aurora thì phải, tính ra thì cũng là đồng nghiệp với Hạ Vân Khâm.

"Còn Khâu tiểu thư." Ngu Sùng Nghị hơi do dự, có vẻ như đang xấu hổ, "Có một lần cô ấy đang lên lầu thì không cẩn thận bị trẹo chân, giày lăn từ trên cầu thang xuống, anh giúp cô ấy nhặt lại, theo anh nhớ thì cỡ giày cũng không lớn lắm, có vẻ như không phải cỡ 39."

Hồng Đậu mím môi, bình thường anh trai cô rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, Ngu thái thái cũng có lo về chuyện hôn nhân của con trai, nhưng lúc làm ở đồn cảnh sát, nếu không bị Bạch Hải Lập sai đi đủ chỗ ở bên ngoài để điều tra thì lúc về nhà anh cũng chỉ vùi đầu vào ngủ, không hề có ý định yêu đương gì cả.

Ngọc Kỳ và anh trai từng có hôn ước, nhưng cũng chỉ nói miệng mà thôi,

hơn nữa mợ cũng ra sức phản đối chuyện này, nên mặc dù mới đầu mẹ cô có ý này thì dần dần bà cũng từ bỏ.

Từ khi mẹ cô biết nghề nghiệp của Khâu tiểu thư ở lầu ba thì chỉ sợ Khâu tiểu thư lại có dính dáng gì đến nhà mình, ngày thường đề phòng Khâu tiểu thư như phòng cướp, hiếm khi thấy anh trai đụng mặt Khâu tiểu thư ở trong tòa nhà, vừa gặp mặt thì đối phương liền trẹo chân, nếu nói Khâu tiểu thư không cố ý thì cô khó mà tin nổi.

Theo cô thấy, chắc Khâu tiểu thư đã biết ý của mẹ cô nên cố ý trêu anh trai thôi. Hơn nữa quả thực cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ cười mà như không phải cười của Khâu tiểu thư lúc đó, tính tình anh trai cũng đơn giản, thẳng thắn nên cô ta mới trêu vậy.

Ngu Sùng Nghị lại nói: "Hôm nay Vương thám tử và Hạ Vân Khâm nói có thể mấy vụ án này cùng chung một hung thủ, hơn nữa người đó còn đi giày cỡ 39, hiện đang nghi ngờ Khâu tiểu thư ở lầu ba. Trước giờ anh không bao giờ nghi ngờ hàng xóm nhà mình cả, nghe đến họ nhắc đến chuyện này anh mới nghĩ đến Hướng tiên sinh, vội đi gọi cho văn phòng thám tử, nào ngờ Vương thám tử lại không có ở đó nên mới gọi đến Hạ gia, Vân Khâm cũng không có nhà nên thôi đành gọi cho em."

Hồng Đậu suy nghĩ một chút mới nói: "Tối nay Vân Khâm có chuyện gấp phải ra ngoài rồi, đêm nay chưa chắc anh ấy đã về nhà, Vương thám tử cũng không ở đây, đêm nay chắc họ không nhận được tin này rồi, chúng ta có vội thì cũng đành phải chờ đến ngày mai thôi. Mà Hướng tiên sinh là đồng nghiệp của Vân Khâm, nếu chúng ta nghĩ ra được Hướng tiên sinh thì chắc Vân Khâm cũng đã sớm nghĩ đến rồi."

"Cũng đúng." Ngu Sùng Nghị bật cười: "Vân Khâm thông minh như vậy, có thể điều tra được thì đã sớm điều tra ra rồi, do anh lo xa."

Hồng Đậu nắm chặt ống nghe, xoay người, lẩm bẩm nói: "Anh..."

Thấy giọng điệu em gái mình có vẻ khác thường, Ngu Sùng Nghị ừ một tiếng, đợi một lúc vẫn không nghe thấy gì thì hơi ngạc nhiên, dịu dàng hỏi tiếp: "Sao thế?"



Hồng Đậu phân vân một lúc lâu, vẫn xấu hổ không nói thành lời được, cuối cùng đành nói: "Anh à, anh bảo mẹ nghe điện thoại đi."

Ngu Sùng Nghị ngẩn người, quan tâm nói: "Được."

Chốc lát sau, Ngu thái thái nhận điện thoại: "Hồng Đậu? Sao hôm nay ngủ khuya thế con?"

Hồng Đậu đỏ mặt nói: "Mẹ."

Ngu thái thái nhạy bén nắm bắt được sự bất thường trong lời nói của con gái, bà liền hồi hộp: "Sao vậy?"

Hồng Đậu dừng một chút: "Con, con có thai rồi."

Bên kia yên tĩnh mấy giây, ngay sau đó lập tức tràn ngập tiếng vui mừng:

"Có thai?"

Hồng Đậu cười thầm, xấu hổ nói: "Dù sao thì cũng phải báo chuyện này với mẹ, báo xong rồi, con cúp máy đây, mẹ đi nghỉ sớm đi."

Ngu thái thái liền cười mắng: "Con bé này, sao lại chỉ nói một câu không đầu không đuôi như vậy, con nói rõ ràng xem nào, bác sĩ đã khám chưa? Đã xác nhận chưa? Vân Khâm biết chưa?"

Hồng Đậu đỏ mặt đáp lại từng câu.

Ngu thái thái lại cười nói: "Tốt tốt tốt, sáng mai mẹ sẽ đến biệt thự Hạ gia, mặc dù trước giờ mẹ chồng con vẫn rất chu đáo, nhưng mẹ phải thấy con tận mắt thì mới yên tâm được." Bình thường Ngu thái thái chu đáo, sợ con gái bị người ta nói ra nói vào nên sau khi Hồng Đậu được gả đi, bà chưa từng đến biệt thự Hạ gia lần nào.

Hồng Đậu nói thêm vài câu với mẹ rồi mới từ từ cúp điện thoại.

Cũng chẳng hiểu sao cô lại thấy vừa mừng vừa lo, đi ra khỏi phòng rồi, nghĩ đến lời anh trai nói, cô lại vòng lại, gọi điện cho văn phòng thám tử của Peter Vương hỏi thăm.

Đầu bên kia vẫn là Loda nghe điện thoại rồi báo là Peter Vương không có ở văn phòng, gọi đến phòng khám của Rhyt thì y tá báo lại là Rhyt cũng đi ra ngoài rồi.

Xem ra tối nay không báo được tin cho Hạ Vân Khâm.

Cô mang theo tâm sự nặng nề đi ra khỏi thư phòng, về phòng ngủ.

Về tới phòng ngủ, Hạ Trúc Quân vẫn còn đang làm nũng với mẹ chồng đòi ngủ cùng chị dâu, tuy mẹ chồng chưa gật đầu đồng ý nhưng nhìn mặt thì có vẻ đã mềm lòng rồi.

Thấy cô về, Hạ Trúc Quân nói: "Chị dâu, chị khuyên mẹ giúp em với, tối nay để em ngủ với chị đi, em ngủ giường nhỏ chị ngủ giường lớn cũng được, chị em chúng ta không ngủ chung giường, em cũng không đụng chạm gì đến đứa bé đâu."



Hồng Đậu bật cười, hiếm khi thấy Hạ Trúc Quân dính cô như vậy, đột nhiên nhớ tới Dư Duệ, thầm đoán Hạ Trúc Quân có tâm sự muốn nói với cô, liền cười nói với mẹ chồng: "Mẹ, chắc là em tư có chuyện riêng muốn nói với con, nếu không thì cứ chuyển chăn đệm em ấy sang đây, con và em ấy mỗi người một chăn một đệm là được rồi."

Hạ Trúc Quân nghe thấy hai từ "chuyện riêng" lại đỏ hết mặt lên.

Hạ thái thái lập tức thay đổi ý định, nói với Hạ Trúc Quân: "Vậy con phải ngoan đấy, nhớ ngủ sớm, không được quấy rầy chị dâu của con, dù có chuyện muốn nói thì cũng không được đi ngủ muộn đâu đấy."

Hạ Trúc Quân vui mừng ôm lấy cánh tay của Hạ thái thái: "Mẹ, mẹ yên tâm đi."

Chờ Hạ thái thái đi rồi, Hồng Đậu vội rửa mặt, Hạ Trúc Quân mặc áo ngủ màu vàng nhạt, ngồi ở sofa bên ngoài lật sách, lầm bầm: "Lần này không biết anh hai lại đi đâu nữa, còn lái xe đi, em nhớ trước đây mỗi lần đến tối anh ấy đi ra ngoài đều dùng chiếc xe đạp cũ kia của anh ấy mà."

Hồng Đậu vốn định báo tin cho Hạ Vân Khâm, nhưng lại chẳng biết anh đi đâu, đang đứng trong phòng vệ sinh lại nghe thấy Trúc Quân nói vậy, liền sững sờ, vội hỏi lại: "Anh hai em dùng xe đạp này bao lâu rồi?"

"Từ lúc về nước là có rồi, chị dâu, chị không biết anh hai kì lạ đến mức nào đâu, cái xe này rõ ràng cũ thế rồi, anh ấy còn xem như bảo bối, có một lần anh ấy còn tự mình sửa xe nữa đó."

Trong đầu Hồng Đậu chợt xuất hiện một ý nghĩ, cô vội vã mặc áo khoác vào, lấy đèn pin cầm tay từ trong ngăn kéo ra, nói với Hạ Trúc Quân: "Em tư, em ở trong phòng chờ chị nhé, chị xuống nhà một lát."

Hạ Trúc Quân kinh ngạc nói: "Sao thế ạ?"

Hồng Đậu đáp: "Anh hai của em vừa gọi điện thoại, nói làm rơi đồ ở trên chiếc xe đạp đó, chị đi lấy về cho anh ấy thôi."

Vẻ mặt Hạ Trúc Quân thả lỏng, đứng lên nói: "Em đi xuống với chị nhé."

"Không cần đâu." Hồng Đậu kéo cửa ra, "Chị đi một chút sẽ về ngay."

Cô đi xuống lầu, đến chỗ vườn hoa Lương Bồng mà Hạ Vân Khâm thường dựng xe đạp, quả nhiên thấy chiếc xe đạp cũ kỹ lẳng lặng ở đó, dưới ánh đèn vàng nó lại càng có vẻ u ám hơn thường ngày.

Cô bật đèn pin trong tay, cúi người soi một vòng, không thu hoạch được gì. Thấy gió đêm càng ngày càng lớn, cô nắm chặt chiếc áo khoác, đang muốn quay về, ánh đèn vô tình lướt qua trục ngang ở yên trước, có ánh sáng bạc phản xạ ngược lại.

Cô nhíu mày, ghé sát lại nhìn, hóa ra là một hàng chữ to bằng hạt đậu. Bởi vì khắc quá nhỏ nên phải cố gắng lắm mới nhìn ra là một hàng chữ tiếng Anh.

Trên đó viết: "Light and Truth."

Cô nhẹ giọng đọc lên: "Ánh sáng và chân lý."

Cô choáng váng, đây là khẩu hiệu của trường St. John mà.