Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 198: Chiến (2)




Cổ Lỗ A Nặc nhổ ra một ngụm máu đen, hắn khục khặc cười cười, ánh mắt trở nên lạnh lẽo khác lạ.

Thỉnh Ma Thuật

- Hừ, xuất ngôn cuồng vọng!

A Nặc đột nhiên chĩa mũi kiếm về phía Vũ Phàm, nói ra một câu khó hiểu.

Nhạc Thanh Phong lớn tiếng nói:

- Khương Chính Hạo, đó là Thỉnh Ma Thuật, cẩn thận!

- Đa tạ!

Vũ Phàm đạp cước lùi về sau để kéo dài khoảng cách, đột nhiên A Nặc lao nhanh về phía trước, tốc độ vô cùng khoa trương.

"Đột nhiên nhanh như vậy?"

Cổ Lỗ A Nặc ma khí cực thịnh, chiến ý bộc phát kinh người, liên tục dí theo Vũ Phàm sát rạt, hai bên giao phong kiếm chiêu càng lúc càng dữ dội, cây cối xung quanh dưới uy lực của kiếm khí đổ rạp từng mảng.

"Trận chiến này quá kích thích rồi!"

Lý Trường Ca trong lòng nhiệt huyết sôi trào.

"Nếu ký chủ thành thật đi theo chỉ dẫn của hệ thống, có thể siêu việt được tên kia!"

Nghe thấy vậy hắn siết chặt nắm đấm, ánh mắt lộ rõ vẻ quyết tâm.

"Ta từ bỏ nhiệm vụ phụ!"

"Con mẹ nó, ký chủ là người không có chí khí!"

"Con mẹ hệ thống nhà ngươi, tên kia dùng cả Thỉnh Ma Thuật cũng chỉ đánh ngang cơ Vũ Phàm, ta lấy cái gì đánh với hắn!"

"..."

Vũ Phàm càng đánh càng hăng, Nhất Niệm kiếm càng đánh càng sắc bén, kiếm khí tụ quanh thân Vũ Phàm càng lúc càng nhiều.

Tên Cổ Lỗ A Nặc cười lạnh.

Nhiếp Hồn Bí Thuật - Định!

Cơ thể Vũ Phàm đột nhiên mất khống chế trong tích tắc (khoảng 0,1s) nhưng như vậy là đủ để cho A Nặc tiếp cận, hắn chém một kiếm hung hãn.

Tuyệt Ma Trảm Thiên

Oành!

Vũ Phàm may là có tinh thần lực hùng hậu mới nhanh chóng thoát ra khỏi thuật này của đối phương, kịp thời thi triển một chiêu Di Hoa Tiếp Mộc, đẩy đạo kiếm khí này lệch sang một bên.

Mặt đất phía sau lưng hắn bị cày nát một đường dài hơn năm trượng, sâu hoắm, cây cối đất đá bị một chiêu này chém nát như tương.

- Hảo !

- Hảo a ...

Liên tục mấy tiếng khen ngợi vang lên, bọn họ vừa chiến đấu, vừa để ý đến chiến trường bên này, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ được tận mắt chứng kiến đệ tử của Kiếm Vương tử chiến với địch nhân.

Chiến đấu càng kéo dài, càng bất lợi cho tên Cổ Lỗ A Nặc, hắn thân mang trọng thương miễn cưỡng thi triển liên tục hai bí kỹ tuyệt mệnh của Ma tộc, nhưng chung quy vẫn không thể áp chế Vũ Phàm, ánh mắt của hắn dần rơi vào tuyệt vọng, và sợ hãi, một khi hắn dừng lại, thứ chờ đợi hắn là cái chết.

Vũ Phàm bình thường kiếm pháp đã vô cùng ưu tú, nay đã thoát thai hoán cốt hoàn toàn, thân mang hai huyết mạch Thần tộc đương nhiên chiến lực không thể dùng từ ngữ bình thường mà diễn tả, càng không thể dùng lý lẽ bình thường mà hình dung.

Tuyệt vọng, A Nặc liều mạng kích hoạt khí tức của lão tổ Cổ Lỗ ma gia, ca ca của hắn hét thảm:

- Không, đệ đệ, mau ngừng lại cho ta, mau ngừng tay lại cho ta .... a ...!

- Ca ca, tin tưởng ta!

A Nặc hét thảm.

- Khương Chính Hạo, đỡ lấy!

Bầu trời chớp động, sấm chớp đì đùng, mây đen dày đặc, một hư ảnh ma thần hiển hiện giữa không trung vô cùng bá khí dọa người, ánh mắt hung thần ác sát nhìn thân ảnh Vũ Phàm bé như con kiến ở bên dưới.

Hư ảnh ma thần chém ra một kiếm như muốn chém nát hư không ở đây.

Xoạt!

OÀNHHHHH!

Bầu trời chợt tối trong phút chốc rồi đỏ rực một màu, tiếng nổ ầm vang chấn động cả thung lũng, dãy núi không ngừng rung chuyển từng hồi.

Mặt đất chỗ Vũ Phàm đứng bị chém ra làm đôi, hình thành cái vực sâu ngàn trượng, thân ảnh của Vũ Phàm hoàn toàn biến mất không dấu vết bên trong làn sương ma khí dày đặc kia.

Trong tích tắc, Thanh Liên hét thảm, khóe mắt ướt đẫm:

- Ca ca ...

Nàng lao nhanh về phía A Nặc, muốn một chưởng vỗ chết hắn, bây giờ hắn đang bị phản phệ, toàn thân suy nhược quỳ gối trên mặt đất.

Nhưng rất nhanh mọi người đã phải trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, đầu của A Nặc bị Vũ Phàm chém lìa khỏi cổ, lăn lông lốc trên mặt đất gồ ghề, rơi xuống cái vực mà lão tổ hắn chém ra.

Thân pháp quỷ dị vừa rồi của Vũ Phàm vừa rồi mọi người nhìn không thấu.

Vũ Phàm bây giờ đã trải qua thoát thai hoán cốt, cảnh giới đạt đến Kim Đan kỳ, cộng thêm Thiên Độc Tằm Vương Mẫu đã dung hợp tiến hóa với Độc Tâm Chủng trở thành Thiên Độc Vương Cổ Tằm cho nên trực giác của hắn càng nhạy bén, phản ứng càng nhanh nhạy hơn trước nên dễ dàng thoát được một kiếm vừa rồi của lão tổ ma tộc một cách chuẩn xác, khác hẳn với lần trước hắn đối đầu với lão tổ yêu tộc.

Gió thổi đạo bào của Vũ Phàm bay phấp phới trong gió, làm thân ảnh của hắn ở trong làn sương ma khí lờ mờ lúc ẩn lúc hiện càng thêm uy vũ.

Máu đen chảy dọc Nhất Niệm kiếm nhỏ tí tách trên mặt đất.

Thanh Liên sững sờ chết lặng ở trên không trung, hai tay che miệng, không nói thành lời.

Vũ Phàm lạnh lùng nhìn lên trên bầu trời, giọng trầm mà vang:

- Còn có ai?

Toàn trường hít một ngụm khí lạnh! Bây giờ ai dám lên tiếng đáp lời hắn chứ?

Vũ Phàm ngạo nghễ đứng đó, tra kiếm vào vỏ, rồi nhẹ điểm chân lên mặt đất lao vút lên trên bầu trời.

Lý Trường Ca gấp rút hỏi hệ thống:

"Là dịch chuyển đúng không? Là dịch chuyển đúng không?"

"..."

Vừa nãy Lý Trường Ca tua chậm lại băng ghi hình, nhìn thấy thân ảnh Vũ Phàm chợt lóe lên rồi biến mất trong làn sương ma khí, rồi lại xuất hiện ở sau lưng của A Nặc, tuy hình ảnh lờ mờ nhưng đây tuyệt đối phải là phép Dịch Chuyển, hắn hưng phấn mong chờ ngày hắn đổi đến một pháp thuật thông thiên như vậy.

Ở chỗ này chỉ có hai người nhìn ra chiêu này của Vũ Phàm là Nhạc Thanh Phong và Lý Trường Ca, còn lại đều bị ma khí che mất tầm nhìn, không hề hay biết hắn đã dùng cách gì để né tránh một chiêu vừa rồi.

Nếu đổi lại là Nhạc Thanh Phong tiếp chiêu vừa rồi, y vẫn có cách để tránh được, nhưng cũng phải thụ thương.

"Cơ duyên của tiểu tử này, quả nhiên nghịch thiên ... hắn hẳn phải là thiên vận chi tử ở tinh cầu này!"

Cổ Lỗ A Nặc, đệ nhất thiên tài kiếm tu ở Ma tộc vực bại trận, bị người chặt đầu, chết không toàn thây làm cho sĩ khí của đám ma tộc giảm một mảng lớn, bọn chúng run rẩy nhìn thân ảnh Vũ Phàm tung hoành ngang dọc ở cánh phải, liên tiếp co cụm lên trên và cánh trái.

Lý Trường Ca ở đằng xa giơ ngón tay cái lên với Vũ Phàm, tỏ ý "ghê thế nhờ" với hắn.

Thanh Liên lúc này cũng đã ngưng khóc sát cánh cùng với Vũ Phàm càn quét một trận điên cuồng ở phía sau đám Ma tộc.

Cục diện phút chốc thay đổi, đám ma tộc bây giờ không thể hung hãn được nữa, phải tách một phần lực lượng tuyến đầu quay xuống phía dưới phòng thủ.

Gia Cát Thiện nhìn phía Vũ Phàm, trong lòng vô cùng cảm kích và tán dương.

"Đệ tử thế tục, lại có người mưu dũng song toàn như vậy, thật là đáng để kết giao một phen!"

Nhân tộc như được mở gông cùm ở tuyến đầu, lập tức xuyên thủng qua chiến tuyến Ma tộc, trực tiếp truy theo Chúc Long cùng Yêu tộc phía trước.

P/s: cầu đề cử, cầu đánh giá, cầu bình luận bạo chương huhu ...

truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên