Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 200: Quân sư đối đầu (2)



Gia Cát Thiện nhanh chóng nhận ra cục diện thay đổi, Ma tộc đột ngột rút về phía sau vây sát Vũ Phàm, hẳn là bọn chúng muốn giết chết "Đệ tử của Kiếm Vương" lấy lại sĩ khí toàn quân.

Nhưng tình thế ở tuyến đầu cũng không mấy khả quan, bây giờ chỉ có thể điều động một vài nhân thủ rút về hỗ trợ cho "Khương Chính Hạo" mà thôi, nhưng quan trọng là phải chọn ai.

Gia Cát Thiện đưa mắt nhìn về tình hình chiến đấu chỗ Vũ Phàm, hắn không thể không công nhận, thực lực của Vũ Phàm tuyệt đối nằm trong hàng ngũ năm người đứng đầu thế hệ này ở Thiên Huyền Đại Lục.

Ma Thương Nhữ Hạo Thiên này từng đánh ngang tay với Tống Thư Liễu, vậy mà giờ đây hợp công với hai vị huynh đệ của hắn nữa, lại không cách nào hạ được Vũ Phàm, mà tình thế càng lúc càng có lợi cho Vũ Phàm thấy rõ.

"Chậc, cái tên yêu nghiệt!"

Vũ Phàm từ thế bị động, bị vây công không có lực hoàn thủ, dần dần đang lấy lại thế chủ động, bắt đầu áp chế địch nhân.

Đó là những gì Gia Cát Thiện hắn thấy, con mắt quan sát tình hình chiến sự của hắn rất nhạy bén, hiếm khi nào sai.

Nhạc Thanh Phong đánh ra một đạo lôi ấn trọng điệp lên trận pháp, oanh kích Ma Hãn Nhĩ Cát ở bên trong, bây giờ Ma tộc cũng không có nhân thủ qua cứu viện hắn, chỉ có thể vây Ngụy cứu Triệu.

Nhưng đáng tiếc là, giống như Gia Cát Thiện dự đoán, Vũ Phàm càng đáng càng mạnh, dần dà chiếm được tiên cơ.

Nhữ Hạo Thiên hai tay tê rần, cái tên Nhân tộc họ Khương này công kích vô cùng chuẩn xác, liên tục dùng trọng lực vũ kỹ gõ lên đầu thương của hắn, làm hắn bị phản chấn mạnh mẽ, bây giờ hai tay đã có chút không chịu nổi, nếu cứ kéo dài như này, hắn không chắc là hắn có thể tiếp tục cầm cự.

"Tôn tiểu muội, mau nghĩ cách a ... tên này hình như càng đánh càng mạnh, còn không có dấu hiệu suy kiệt!"

Nhữ Hạo Thiên cấp bách truyền ầm cho Tôn Nhược Nhược, nữ quân sư của Ma tộc.

Tôn Nhược Nhược ở ngoài quan sát tất nhiên nhìn ra được điểm này, nhưng muốn điều động nhân thủ qua đó không phải là chuyện dễ, vì mọi điểm ở cánh phải dưới này đã ở mức cân bằng giằng co, chỉ cần điều động sai một ly liền sẽ phải trả giá cực lớn.

Cái mà Tôn Nhược Nhược không thể ngờ là, vậy mà tên họ Khương kia có thể một mình đánh lại ba họ huynh đệ họ Nhữ, Tam Ma Thần Thương nổi danh như vậy.

Vũ Phàm đánh lâu như vậy sớm đã nhận ra điểm yếu của bọn chúng, một là chỉ cần đứng ở ngoài tầm đâm tới của bọn chúng hoặc là đứng ở sát chuôi thương, bọn chúng liền không có cách nào đả thương được hắn.

Lợi dụng điểm này, Vũ Phàm liên tục giữ khoảng cách với bọn chúng, so về thân pháp và phản xạ, Vũ Phàm rất tự tin.

Mà quả thật là như vậy, hắn nãy giờ chỉ đứng ở ngoài tầm công kích, dùng Trọng Nhạc Kiếm Kỹ liên tục gõ lên đầu mũi thương của bọn chúng, nhìn đầu thương đâm càng lúc càng lệch, hắn liền biết ba tên trước mặt đã tới cực hạn.

Còn cực hạn của Vũ Phàm, lại là chuyện khác, hắn từng trải qua chiến trường thảm khốc, chiến đấu liên tục ngày đêm, lại trải qua tôi luyện dưới áp lực nước ở đáy sông, một chút đối chiến ngắn ngủi này, vẫn chưa làm khó dễ được hắn.

Chưa kể Bất Tử Thần Tộc huyết mạch, và Thiên Độc Vương Cổ Tằm đang âm thầm liên tục hồi phục cho Vũ Phàm, đến bây giờ, vết thương bên vai phải của hắn cũng đã muốn lành lại tám đến chín phần.

Tên ma tộc bên phía tay phải của Vũ Phàm, cánh tay cầm thương của hắn run run nhè nhẹ, hắn đã đến giới hạn, không phải vì hắn yếu, mà Vũ Phàm quá ma mãnh.

Liên tục gõ Trọng Nhạc Kiếm Kỹ nặng hơn hai vạn cân lên đầu mũi thương của hắn trong một khắc liền như vậy, quả thực vượt quá sức chịu đựng của hắn, chưa kể hắn còn phải duy trì ra chiêu thức liên tục, thân thể bị ép đến cực hạn.

Vũ Phàm chợt nở một nụ cười tà trong lòng, hắn đột ngột lùi xa về phía sau, khuôn mặt bên ngoài thể hiện có chút mệt mỏi.

"Hắn đã thấm mệt ..."

Nhữ Hạo Thiên truyền âm cho hai vị đệ đệ của mình, rồi tự mình dẫn đầu xông tới.

Không ngoài dự đoán của Vũ Phàm, tên bên cánh phải liền bị tụt lại phía sau, hắn không dám xông pha nữa.

Một khi bị hổ nhắm đến, tuyệt đối không được tách đàn, những người đi săn lão làng luôn truyền dạy cho con cháu của họ về câu nói này, chỉ cần một người hoảng sợ tách đoàn, người đó sẽ là người chết đầu tiên!

Vũ Phàm dùng Thần Long Bộ Pháp nhanh chóng lướt qua người Nhữ Hạo Thiên đánh tới tên ma tộc ở phía sau.

Nhữ Hạo Thiên biến sắc, Vũ Phàm hiện tại đang ở vùng chết của thương pháp, hắn không thể phản công, cũng không thể cứu nguy, chỉ có thể vọt lên phía trước rồi quay đầu, hoặc là cấp tốc lùi lại phía sau trợ uy.

Nhưng hắn và đệ đệ Nhữ Mạc Sơn đều hiểu rõ, chỉ cần vài giây ngắn ngủi như vậy, Vũ Phàm sẽ phá được vòng vây.

Ám Hồn Kiếm lao nhanh như thiểm điện đến chỗ của Nhữ Hạo Thiên rồi ầm ầm khởi bạo ba đạo Lôi Phù chấn cho hắn và Nhữ Bình Hải lùi ra xa, tách khỏi Nhữ Mạc Sơn.

- Nguy hiểm!

Hắn hét lớn, nhưng đã chậm, Vũ Phàm đã đánh tới, Nhữ Mạc Sơn đành phải bỏ thương để phòng thủ, vì bây giờ hắn cũng không còn thế để thi triển Hồi Mã Thương nữa rồi.

Đây quả là một hành động quyết đoán.

Hắn tế lên phù lục phòng ngự, đồng thời kích hoạt chiến giáp hộ thân hy vọng đỡ được một đòn trực diện này của đối phương.

Lạc Nhạc Triền Kiếm - Đoạn Vĩ

ĐOÀNG!

ẦM ... ẦM ...

Một tiếng nổ ầm vang làm rung chuyển một mảnh sâm lâm trong thung lũng, thân thể của Nhữ Mạc Sơn đâm sầm xuống mặt đất, Lôi Điện đánh cho hắn tê liệt nằm sóng xoài trong hố sâu.

Xương bả vai phải của Nhữ Mạc Sơn bị một đòn này chấn nát, hoàn toàn mất đi khống chế, cánh tay phải của hắn bây giờ như thể một khúc gỗ treo lủng lẳng trên bờ vai vậy.

Vũ Phàm đánh xong một chiêu Đoạn Vĩ liền xoay người, tung ra Hồng Hỏa Lư đón đỡ thế công của Nhữ Hạo Thiên và Nhữ Bình Hải ở phía sau.

Đang .. Đang ... Đang ...

Thương khí của hai tên ma tộc ầm ầm đánh lên Hồng Hỏa Lư làm nó sinh ra mấy vết nứt nhỏ, nhưng cũng nhờ vậy mà Vũ Phàm phòng thủ thành công.

"Cái gì?"

Nhữ Hạo Thiên lẫn Tôn Nhược Nhược đồng thời cả kinh, Vũ Phàm vậy mà vừa có thể tấn công ở phía trước rồi đột ngột chuyển hướng phòng thủ ở phía sau, hệt như là hắn có một con mắt thứ ba ở sau gáy vậy.

"Khốn kiếp!"

Nếu bọn họ biết Vũ Phàm có thần thông Chu Võng Thúc Phược thì đã không bất ngờ như vậy.

Thế công ba đánh một đột nhiên bị đánh vỡ bởi một giây sơ suất của đám người ma tộc, đám người Nhữ Hạo Thiên lúc này mới nhận ra mình đã bị Vũ Phàm lừa, một bước lùi lại kia của Vũ Phàm đã thành công làm bọn họ lầm tưởng mà sập bẫy.

"Hay thật, tên đó đúng là đỉnh của chóp!"

Lý Trường Ca bình loạn với hệ thống.

"Đề nghị ký chủ nghiêm túc ghi nhớ chiến pháp này, đây không phải game online đập tiền liền có thể thắng, phải dùng não a!"

"Con mẹ nó, ngươi nói ta không có não?"

"..."

Lý Trường Ca nổi giận xung thiên, đánh tên trước mặt một trận tơi tả, đúng là giận cá chém thớt.

Vũ Phàm lúc này đã nhảy lùi ra phía sau, Ám Hồn Kiếm xoay tít ở bên cạnh bả vai của hắn.

Nhữ Bình Hải và Nhữ Hạo Thiên nhìn thanh chủy thủ cũ kỹ kia có chút e dè, tốc độ của nó không những nhanh, mà lực đạo công kích cũng rất bá đạo.

Duy chỉ có Tôn Nhược Nhược là nhìn ra, Vũ Phàm đã đạt đến cảnh giới tinh thần lực Tam Tài, nàng quả thực là xui xẻo mới đụng phải hắn.

Nàng chỉ đành phải ra hạ sách, nàng truyền âm cho Cổ Lỗ Cáp Ba nói.

"Khương Chính Hạo đã như đèn dầu sắp cạn, đây là lúc ngươi trả thù cho A Nặc!"

Đây là một lời nói dối trắng trợn, nhưng cũng chỉ có làm như vậy, mới có thể hy vọng có đột phá từ hắn.

Chỉ cần Cổ Lỗ Cáp Ba điên cuồng công kích, kéo dài thời gian cho Nhữ gia huynh đệ hồi phục, Vũ Phàm tất phải bại.

Gia Cát Thiện thấy Vũ Phàm đã phá được cục diện ba mặt giáp công, bây giờ là lúc để đột phá, liền truyền âm cho Nhậm Thường Sơn.

"Thường Sơn đệ, chỉ cần Nhữ Hạo Thiên ngã xuống quân ta sẽ thắng trận này, tất cả trông cậy vào đệ!"

Gia Cát Thiện thừa biết Thường Sơn rất muốn lập công, mượn điểm này của hắn mà dụng tướng, tuyệt đối có thể thúc đẩy hắn liều mạng.

Không nằm ngoại dự đoán của Gia Cát Thiện, Thường Sơn lập tức đẩy nhanh tốc độ kết thúc trận chiến của hắn ở bên này, hòng nhanh chân đến chỗ Vũ Phàm, chặt đầu Hạo Thiên Ma Thương lập công trạng.

P/s: Cầu đề cử, cầu đánh giá, cầu bình luận a ...





truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)