Chỗ Vũ Phàm đứng lúc này cách Thanh Liên khá xa, gần tới một dặm trường.
Thanh Liên hốt hoảng, xoay người định lao về phía hắn, cùng hắn chống chọi hai đạo công kích của ma tộc, thì bị Nhạc Thanh Phong cản lại hắn ôm nàng lao vút ra xa.
- Buông ta ra!
ĐOÀNG ... ĐOÀNG ...
Đùng ... đùng ... đùng ...
Sau hai tiếng nổ lớn rền vang, bầu trời biến sắc, cả thung lũng rung chuyển dữ dội, một vùng rộng lớn hơn sáu trăm trượng bị nhấn chìm trong huyết sắc lôi kiếp.
Không ai thấy rõ cảnh vật ở bên trong, nhưng mặt đất xung quanh chỗ Vũ Phàm đứng đã bị cày nát bướm, hết thảy hóa thành bột phấn, hình thành một cái hố sâu hơn hai trăm trượng, cảnh tượng vô cùng tàn khốc.
Nếu Vũ Phàm quả thực có thể sống sót đúng là kỳ tích.
Một chiêu này của Nhữ gia, danh xưng, Lôi Thương Diệt Thần quả là danh bất hư truyền.
Ma Hãn Nhĩ Cát bị vây bên trong đại trận của tên họ Nhạc không có cách nào bỏ chạy nên bị hai thương này của Nhữ gia ngộ sát, chết không nhắm mắt.
Nhân thủ Nhân tộc và Ma tộc bị liên lụy không ít, nhẹ thì ngoại thương, nặng thì trọng thương tàn phế, thậm chí có mấy kẻ thân tử đạo tiêu.
Nhữ Bình Hải cũng Nhữ Mạc Sơn quỳ phủ phục trên mặt đất không thấy bóng dáng của Vũ Phàm đâu, hẳn đã bị hai thương này oanh cho thần hình câu diệt.
- Ca ca chúng đệ đã báo thù cho người!
Thanh Liên hốt hoảng gào khóc một lúc nàng mới nhận ra pháp bảo tín hiệu của hắn vẫn còn phát quang chập chờn, y vẫn còn sống, nàng mới ngưng khóc.
Nhạc Thanh Phong rất tinh ý, hắn hỏi nhỏ nàng:
- Hắn chưa chết?
Chỉ thấy Thanh Liên gật đầu, y cười lớn một tràng, rồi nhìn về thung lũng ngập chìm trong lôi điện ở phía xa, cái thủ đoạn này làm hắn nhớ tới chính mình lúc còn trẻ.
Vừa nãy, trong sát na cuối cùng kia, Vũ Phàm dùng khí tức của lão sư hắn hóa thành cương khí hộ thể, mới có thể miễn cưỡng chống cự với hai thương này dùng Độn Thiên rời đi.
Tuy vậy, Vũ Phàm vẫn bị phản phệ và bị dư uy của hai chiêu này chấn cho trọng thương nghiêm trọng, hiện đang lẩn trốn bên trong Bảo Bảo Oa.
"Thanh Liên được tên họ Nhạc mang đi có lẽ cũng không quá nguy hiểm ... nhưng sao tên đó lại làm như vậy?"
Vũ Phàm có chút nghi ngờ về hành động của Thanh Phong lúc nãy, hắn và Thanh Phong trước đây tuy không nói ra ngoài nhưng thế như nước với lửa, gần đây hắn có biểu hiện rất khác lạ.
Thế trận ở phía này dần đi vào hồi kết, Nhậm Thường Sơn và Nhạc Thanh Phong nhân lúc hai tên họ Nhữ kia không phòng bị, đồng loạt ra tay ám sát thành công một tên, còn tên Mạc Sơn may mắn được người cứu nguy, giữ lại được tính mạng, nhưng một thân tàn phế.
Ma tộc thua thảm, Tam Ma Thần Thương chết hai người, người còn sống cũng tàn phế, cộng thêm Cổ Lỗ A Nặc bỏ mình lúc ban đầu và Ma Hãn Nhĩ Cát bị ngộ sát, tính đến bây giờ chỉ qua một canh giờ, đã chết bốn thiên kiêu chi tử Ma tộc mà Nhân tộc chỉ chết một người - đệ tử Kiếm Vương.
Đột nhiên ở phía xa xa, thân ảnh của Vũ Phàm xuất hiện, hắn đứng trôi nổi ở không trung, làm cả hai bên Nhân tộc và Ma tộc chấn kinh không thôi.
- Hắn ... hắn chưa chết ???
Tôn Nhược Nhược khiếp đảm run rẩy nhìn về phía Vũ Phàm.
- Bảo vệ đại sư huynh!
Nhậm Thường Sơn thấy vậy lập tức dẫn theo đội ngũ che chắn trước mặt Vũ Phàm.
Tên Thường Sơn lần này xem như đạt được kết quả mỹ mãn, thành công giết chết một trong Tam Ma Thần Thương, trọng thương Cổ Lỗ Cáp Ba, bây giờ lại có công hộ giá đại sư huynh, tuyệt đối là công thần Nhậm gia.
Hình tượng nhị sư huynh hoàn hảo của Nhân tộc.
Đến lúc này Ma tộc đã triệt để thất bại, chênh lệch quân số đã bắt đầu xuất hiện, tướng tử, binh bại như núi đổ.
Bấy giờ nàng mới hiểu lời nói của gia gia nàng, đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là hư vô.
Muốn triển khai được kế hoạch cũng cần phải có thực lực mới có thể làm được, tỷ như bây giờ sắp xếp của nàng gần như là hoàn hảo, mọi điểm giao tranh ở chỗ này đều đạt được thế giằng co cân bằng, chỉ cần, phải, chỉ cần Ma tộc giết được Vũ Phàm, kết thúc vòng vây ở đây liền là một hồi đột phá bất ngờ cho bọn họ.
Vậy mà, kết cục bi thương làm sao! Ma tộc bọn họ đã mất đi năm thiên kiêu chi tử, bốn đạo khí tức lão tổ, so về lực lượng, thực lực lẫn chiêu bài, tất cả đều yếu hơn hai phe còn lại.
Sĩ khí ma tộc đại giảm, nhiều điểm giao tranh bại lui, bị Nhân tộc, Yêu tộc ép về co cụm về một chỗ, bây giờ vũ đài chiến trường nơi đây là sân khấu cho Nhân tộc và Yêu tộc.
"Ma tộc đã bại lui, chúng ta cũng nên xuất thủ thôi!"
Một tiếng rồng ngâm vang vọng trong không trung, năm đạo long đầu lao ầm ầm về phía thung lũng.
- Long tộc !!!
Ba phe cả kinh, Long tộc chủng tộc mà tất cả mọi người ở đây đều cho rằng đã biến mất ở Thiên Huyền Đại Lục, lại bất ngờ xuất hiện ở đây, hơn nữa khí thế vô cùng cường hãn.
Không chỉ có vậy, Phượng Hoàng nhất tộc, Huyền Quy nhất tộc và Bạch Hổ nhất tộc cũng đồng loạt xuất hiện.
- Cái gì ? Tứ đại thần thú nhất tộc ?
Nhạc Thanh Phong đột nhiên cười lớn, hắn đã hiểu chuyện xảy ra ở chỗ này, một màn kịch hoàn hảo để thần thú Chúc Long nợ đám thần thú nhất tộc kia một cái ân tình sâu đậm.
"Hảo a! Hảo a! Cái tinh cầu này thú vị như vậy ?"
Một tên long tộc huyễn hóa thành nhân dạng, lân giáp sáng loáng màu bàng bạc, hắn giậm chân lao vút về phía trước, một quyền chấn bay một đầu Ma tộc Kết Đan trung kỳ.
Uy lực một đòn này cực kỳ khủng bố làm tên kia gãy nát mấy cái xương ngực.
Uông *
Hắn ngâm lên một tiếng, toàn trường xáo động.
Rồi hắn đột ngột lao đến chỗ của Quyền Vương đệ tử, Doanh Tấn Khải cũng không phải quả hồng mềm, liền vận khí thi triển tuyệt học của sư phụ hắn.
- Nhất Quyền Đả Đầu Long!
Doanh Tấn Khải cố ý hét lớn danh tự của chiêu thức, hòng hạ nhục chí khí đối phương.
Song quyền va chạm ầm ầm bạo nổ trên không trung, tên long tộc lùi về sau hơn năm sáu trượng, Doanh Tấn Khải bị chấn bay ra xa mười trượng mới dừng lại, vậy mà bất phân cao thấp với long tộc, không hổ danh là đệ tử của Quyền Vương.
Bề ngoài là vậy, nhưng bên trong lại khác, cánh tay của Doanh Tấn Khải có chút tê, không thể không công nhận long tộc quả thực thiên sinh thần lực.
Chân mày của Gia Cát Thiện nhăn lại thấy rõ, một mình long tộc thì còn có thể suy tính, như tứ đại thánh thú tộc cùng lúc xuất hiện lại là chuyện khác.
Lần này chỉ có thể từ bỏ mà thôi!
Yêu tộc cũng không mấy vui vẻ với chuyện này, công sức bọn họ bỏ ra từ đầu chí cuối, toàn bộ nhường cho tứ đại thần thú tộc hưởng trọn.
Tôn Nhược Nhược ánh mắt chua chát nhìn chiến trường một lượt, Ma tộc đã phải trả một cái giá cực đắt cho điều gì?
Lý Trường Ca nhân lúc mọi người đang chú ý ở phía bên kia, liền lén lút tung ra quả cầu thu phục Pokemon bản giới hạn.
"Pì cà chú ... thu cho ta!"
"..."
truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên