Triệu Lệ Dĩnh đứng ở quỳnh lâu ở phía bắc Trung Thổ thành, ánh mắt phức tạp nhìn lâu thuyền Nhậm gia ở phương xa.
Nam nhân mà ngày trước nàng vẫn còn xem nhẹ đó, bây giờ đã nhân trung chi long ở Trung Thổ thành, không phải nói là Nhân tộc vực.
Nàng nở một nụ cười miễn cưỡng nói nhỏ:
- Ca, ca lại đúng nữa rồi!
Triệu Hoàng Yết ca ca của nàng đã từng đánh giá qua Vũ Phàm một lần, và cho đến nay, hắn lại đúng một lần nữa, con mắt nhìn người của y quả nhiên là tinh tường.
Lần này Triệu gia cũng tham gia trợ chiến trong Quỷ Bí Chi Trủng, nhưng chỉ có Triệu Hoàng Yết được cử đi, còn Triệu Lệ Dĩnh thì lưu lịa ở Trung Thổ hòng bảo lưu huyết mạch phòng trừ bất trắc.
Cũng vì vậy mà Triệu gia có được những tin tức quý giá ở bên trong bí cảnh Quỷ Bí Chi Trủng, đặc biệt là chiến tích vang dội kia của Vũ Phàm.
Tương tự Tào gia là gia tộc phụ thuộc của Triệu gia, thông qua một số mối quan hệ chân trong chân ngoài, cũng biết được không ít tin tức, nhất là chuyện của "Khương Chính Hạo", bây giờ trên dưới Tào gia đang một hồi xôn xao.
Tào gia Trịnh Châu thành, không ngờ lại có một vị khách khanh bưu hãn bực này, tương lai của bọn họ nhất định một đường hanh thông.
Lão tổ Tào gia Tào Thái An phân phó xuống bên dưới:
- Cho người thu mua trân dược hồi phục thương thế cho Khương Chính Hạo, trong vòng bảy ngày phải mang đến Khương phủ ở Trung Thổ thành!
- Vâng thưa lão tổ!
Cái lưng cọp này lão không thể không cưỡi, mà còn phải triệt để bấu chặt lấy nó, sự hưng thịnh của Tào gia đời sau có liên quan đến tên đệ tử Kiếm Vương này rất lớn.
Tỷ như các gia tộc ở Trung Thổ thành, phụ thuộc vào Cổ tộc, và Tông môn Trung Thổ thành liền có thể an an ổn ổn phát triển mấy nghìn năm, từng bước xây dựng căn cơ vững chắc như bây giờ.
Tào gia bọn họ bây giờ vô tình có được mối quan hệ này, lý nào họ lại dễ dàng buông tay.
...
Vũ Phàm sau khi từ biệt sư phụ cùng mấy vị sư đệ Nhậm gia liền ngự kiếm phi hành trở về Khương phủ.
Quách lão thấy hắn, liền nói:
- Công tử, người đã về!
- Ân, lão bá!
Diệm Cơ từ trong nhà bếp lao ra kêu lớn tên của hắn, khuôn mặt non nớt đáng yêu:
- Khương ca ca, Khương ca ca!
Hắn thuận đường đi đến chỗ của nàng, bế nàng lên tay, thơm lên cái má nhỏ đáng yêu của tiểu la lỵ một cái.
- Diệm Cơ ở nhà có nghe lời của Quách lão không?
Nàng gật cái đầu nhỏ lia lịa, rồi lấy hai tay ôm cái đầu to to của hắn, giọng ngây ngô hỏi:
- Khương ca ca, một tay của ca ca đâu rồi?
Vũ Phàm cười cười hắn nói:
- Ta bị người ta chặt mất!
- Ca ca có đau không?
Diệm Cơ áp cái má vô má hắn, giọng thủ thỉ, nghe thật thương.
- Cái nha đầu này thật là ...!
Bạch Khởi đứng nép ở sau cổng hậu viên, lú cái đầu ra nhìn Vũ Phàm, hắn cũng muốn chạy đến hỏi han Khương công tử, nhưng hắn lớn rồi, không còn vô tư như Diệm Cơ nữa, cũng biết lễ nghĩa chỉ dám đứng từ xa nhìn hắn.
Vũ Phàm tất nhiên cảm tri được hành động này của Bạch Khởi, trên môi nở một nụ cười, ít ra hắn cũng không thu phải kẻ vô ơn bạc nghĩa.
Vũ Phàm mang theo Diệm Cơ đi về chính phòng.
Tiếu Ngưng Nhi không ra đón hắn được, có lẽ là đang ở chỗ của Nhậm sư cô tu luyện, hắn cũng không có trách nàng, chỉ là thấy hơi trống trải và nhớ nhung mà thôi.
Vẫn cái bàn đá nhỏ, vẫn cây liễu già, cảnh này thật là gần gũi.
- Ta đã về nhà rồi!
Vũ Phàm nhỏ giọng nói nhỏ, Diệm Cơ ở bên cạnh vẫn áp cái đầu của nàng lên cái đầu của hắn, hai tay ôm chặt má của Vũ Phàm.
Chợt Vũ Phàm nở một nụ cười, sau lưng hắn, một thân ảnh quen thuộc chạy xà đến ôm chặt hắn bằng cả hai tay, như sợ hắn bay đi mất vậy.
Bỗng dưng nàng khóc nấc từng tiếng, nàng nhìn thấy một bộ dạng này của hắn không kìm được đau lòng mà khóc thành tiếng.
- Ngưng Nhi, ta thật nhớ muội a ...
- Hic ... hic ...
Ngưng Nhi cứ vậy mà ôm hắn khóc to, không nói thành lời, làm Diệm Cơ cũng khóc theo, một lớn một nhỏ cứ vậy ôm Vũ Phàm mà khóc liền cả canh giờ, làm cái tai hắn muốn ù một hồi.
Mãi Ngưng Nhi với Diệm Cơ mới ngưng khóc, lúc này nàng mới lí nhí hỏi hắn:
- Chàng ... có đau lắm không?
- Ta không sao, sư phụ cũng đã tìm đến cho ta một kiện Giao Long Tý để thay thế!
- Ân, vậy thì tốt quá!
Vũ Phàm chậm rãi kể lại chuyện Quỷ Bí Chi Trủng cho nàng nghe một lượt, kể cả những chuyện hắn đã trải qua ở sâm lâm.
Diệm Cơ nằm trong tay của Vũ Phàm ngủ khò khò, lâu lâu cựa mình một cái.
Trời ráng chiều, một góc sân nhỏ, một cây Liễu già, một nhà ba người an yên, cảnh như tranh họa.
Lòng Vũ Phàm hắn cũng thấy nhẹ nhõm khi ở đây, hắn lấy bàn tay sờ qua mặt bàn, rồi khẽ mỉm cười nhìn tri kỷ bên cạnh mình.
Ngưng Nhi nói khẽ:
- Thiếp đi làm vài món ngon cho chàng với mấy đứa nhỏ nhé!
- Ừm!
Vũ Phàm khẽ gật đầu, Ngưng Nhi liền tự mình vào bếp, hắn ở bên này nói với hạ nhân bên ngoài cổng chính phòng:
- Gọi Bạch Khởi tới đây!
- Vâng thưa công tử!
Bạch Khởi thấp thỏm, ba chân bốn cẳng tốc hành chạy tới chính phòng của Khương công tử, hắn vừa thấy Vũ Phàm, liền đứng từ xa thi lễ.
- Bạch Khởi bái kiến công tử!
- Được rồi, ngươi tiến lại đây.
- Vâng!
Bạch Khởi một bộ lo lắng đến gần chỗ của Vũ Phàm, môi mấp máy mấy lần muốn nói gì đó rồi lại thôi, lúc đến chỗ bàn đá, hắn mới lấy hết dũng khí nói lắp bắp:
- Công ... công tử ... tay người ...
- Tay ta không sao!
Bạch Khởi có chút đỏ mặt, cúi gằm xuống, Vũ Phàm tùy tiện nắm lấy cổ tay của đứa nhỏ, truyền chân khí vào bên trong thăm dò một lượt.
- Ừm, không tệ, không tệ ...
Bạch Khởi mấy tháng qua liên tục luyện tập theo bài quyền mà Vũ Phàm dạy cho nó, không ngừng nâng cao thể chất, đạt đến tiêu chuẩn nhập môn của tu sĩ Luyện Khí kỳ.
Vũ Phàm móc ra một quyển công pháp, "Nguyên Dương Công", quyển này hắn có được từ Liễu gia, là một quyển công pháp không tồi, có thể tu luyện đến Nguyên Anh đỉnh phong kỳ, đưa cho Bạch Khởi.
- Ngươi cố gắng đọc hiểu quyển công pháp này, có gì không hiểu đến gặp ta!
Bạch Khởi hai tay run rẩy nhận quyển công pháp từ tay Vũ Phàm, nó biết đây là thứ gì, thứ mà nó hằng mong ước, không, toàn bộ gia nhân trong Khương phủ hằng mong ước, "Tiên Pháp"
- Đa .. đa tạ ... công tử!
- Ngươi phải cố gắng tu luyện, sau này dẫn đạo cho Diệm Cơ.
Vũ Phàm nói trúng điểm yếu của nó, đôi mắt nó liền sáng rực, bừng bừng quyết tâm, nó dõng dạc nói:
- Vâng, công tử!
"Trẻ nhỏ dễ dạy!"
Xong rồi chẳng biết nó lấy đâu ra lá gan hùm, nó lí nhí nói với Vũ Phàm:
- Công ... tử, tiểu nhân ... có thể, ... có thể sờ qua kiếm của ngài ... không ?
Gia nhân ở bên ngoài sớm đã run đến cầm cập, cho dù là ngang hàng với Vũ Phàm, đối phương cũng không dám nói đến chuyện xem qua kiếm, chứ đừng nói đến là sờ qua, vậy mà một tên hạ nhân thấp kém như vậy, lại dám đòi sờ qua kiếm của Khương công tử.
Tên này muốn chết thì chết một mình, hà cớ gì ở trong Khương phủ đòi sờ kiếm của chủ nhân tòa phủ đệ này.