Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 211: Bách Hạc Sơn (1)




Tên đệ tử đời thứ tư trông coi ở Nhiệm Vụ Các của Nhậm gia ngay khi thấy Vũ Phàm liền vội vàng thi lễ.

- Bái kiến Đại sư thúc!

- Miễn lễ! Sư điệt, ta cần thông tin của nhiệm vụ Bách Hạc Sơn!

- Sư thúc vào bên trong chờ một lát, sư điệt sẽ lập tức phân phó mấy vị sư điệt mang thông tin đến cho người.

Vũ Phàm gật đầu, đi thẳng vào bên trong Nhiệm Vụ Các, đi lên lầu trên ngồi chờ, trưởng lão quản sự ở đây cũng nhanh chóng đến gặp hắn.

- Đại sư huynh, ta nghe đệ tử dưới trướng nói sư huynh cần thông tin của Bách Hạc Sơn.

Vũ Phàm nhẹ gật đầu, hắn nói:

- Đúng vậy, phiền sư đệ lưu ý hỗ trợ giúp ta một chút!

Tên trưởng lão quản sự ở đây chỉnh đốn trí nhớ lại một lượt rồi hắn tận tình kể lại cho Vũ Phàm nghe sự vụ ở Bách Hạc Sơn một lượt.

Bách Hạc Sơn này vốn là di chỉ của tiền nhân để lại cho hậu thế, bên trong có rất nhiều linh thảo và trân thú quý hiếm, được xem là khu vực bảo tồn linh thảo và trân thú của các đại thế lực ở Thiên Huyền Đại Lục.

Xưa nay, yêu thú bên trong Bách Hạc Sơn thường rất hiền lành, thường thường bọn chúng sẽ tự phân chia thành các lãnh thổ khác nhau để sinh trưởng, trừ hoạt động đi săn theo bản năng tự nhiên ra thì hiếm khi bọn chúng xâm phạm lãnh địa lẫn nhau.

Ước chừng hai tháng trước, đám Nguyệt Lang đột nhiên đi săn nhiều hơn vào đêm, đám đệ tử thường trực ở đây cũng không mấy ai để ý đến cho lắm, mãi cho đến khi đám sói này tổ chức tàn sát ngày càng nhiều hơn, bọn họ mới phát hiện ra điểm dị thường.

Hầu như đám Nguyệt Lang này, chỉ cần nghỉ ngơi hồi phục xong liền sẽ tiến hành đi tàn sát các yêu thú khác, mà mục đích cũng không phải là để tích trữ thức ăn hay là thỏa mãn cơn đói của bọn chúng, điều này làm cho đệ tử túc trực ở đây cảm thấy không ổn liền báo về các đại thế lực bên trên cử thêm người xuống tiến hành điều tra.

Vì vậy nên mới phát sinh ra nhiệm vụ thu thập thông tin lần này, độ khó của nhiệm vụ này không quá lớn, chủ yếu là đến Bách Hạc Sơn đánh giá tình hình ở đây một lượt và điều tra nguyên nhân đằng sau hành động tàn sát này của bầy Nguyệt Lang.

Phía bên trên, đa số nghi ngờ có kẻ thuần thục phương pháp ngự thú, âm thầm nhúng tay ở phía sau chỉ huy đám Nguyệt Lang này tổ chức tàn sát, nên cử đệ tử đến phối hợp với các đệ tử thường trực ở chỗ này thu thập manh mối và bằng chứng xác thực phỏng đoán của bọn họ.

- Đa tạ thông tin của sư đệ!

Một tên đệ tử đời thứ tư của Nhậm gia nhanh chóng bước vào, hắn cẩn thận đặt hai cái ngọc giản lên trên bàn.

- Bái kiến trưởng lão, bái kiến đại sư thúc!

Tên trưởng lão quản sự ở đây liền dùng tinh thần lực đưa hai cái ngọc giản đến trước mặt của Vũ Phàm.

- Đại sư huynh, bên trong cái ngọc giản màu lục này là thông tin chi tiết những sự kiện gần đây của Bách Hạc Sơn, ngoài ra còn có tình báo về các thế lực đồn trú ở nơi đó và ở những khu vực phụ cận, còn cái màu cam này là địa đồ chi tiết của Bách Hạc Sơn, bao gồm các trạm nghỉ ngơi và tiếp tế.

Vũ Phàm thu lại hai cái ngọc giản, cảm kích nói.

- Đa tạ sư đệ! Các ngươi có lòng rồi!

Vũ Phàm khẽ động ý niệm hai cái túi càn khôn nhỏ nhanh chóng xuất hiện, trái phải phân chia cho hai người ở đây.

- Coi như là lễ gặp mặt của ta dành cho hai người!

- Thật ngại quá. Đa tạ sư huynh!

- Đa tạ sư thúc!

Sở dĩ Vũ Phàm làm như vậy là muốn nhanh chóng kết thân với mọi người ở Nhậm gia, tranh thủ hảo cảm của bọn họ để đảm bảo cho hắn và Ngưng Nhi sẽ có một cuộc sống dễ dàng ở trong này.

Cổ nhân có câu qua sông phải lụy đò, cứng quá tất dễ gãy, Vũ Phàm hắn tất nhiên thấu triệt hai câu nói này vì vậy mà hắn không những không hề ỷ thế mà hiếp người, ngược lại còn tranh thủ xây dựng thiện cảm với bọn họ.

Cho nên hầu như các đệ tử đời thứ ba và đời thứ tư đều nhìn Vũ Phàm rất thuận mắt, chỉ trừ một số ít người có tâm tư và dã tâm riêng là có chút đố kỵ với hắn mà thôi.

Ba ngày sau đội ngũ Nhậm gia sẽ xuất phát đi về Bách Hạc Sơn, Vũ Phàm hắn cũng tranh thủ thời gian này chuẩn bị thêm một số vật phẩm cần thiết cho chuyến đi.

Đội ngũ lần này, có cả Tiếu Ngưng Nhi cùng đi, nàng bây giờ đã là đệ tử của Nhậm gia, và Thương Huyền Tông nên phải có trách nhiệm làm nhiệm vụ để tích lũy cống hiến theo môn quy.

Nói gì thì nói, tông môn hay là gia tộc cũng không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, dù là con cháu dòng chính cũng không ngoại lệ.

Bất kể thế lực nào cũng vậy, ngoài phát triển nhân mạch ra còn phải tích lũy về tài nguyên và mở rộng tầm ảnh hưởng và lãnh thổ của họ.

Tiếu Ngưng Nhi đưa cho Vũ Phàm một cái danh sách vật phẩm mà nàng cần trong chuyến đi sắp tới, bên trong có cả một số ám khí phòng thân, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng.

Phong thái hành sự của nàng bây giờ không khác gì hắn cả.

Thông thường mà nói, nữ nhân thường thích phô trương sắc đẹp của mình ra bên ngoài, nhưng Ngưng Nhi thì ngược lại, nàng hiểu hồng nhan thì họa thủy, nàng cũng không muốn rước phiền toái vào bản thân hay gây thêm áp lực cho Vũ Phàm, vì vậy mà nàng quyết định dùng nhân dạng giả để sinh hoạt hàng ngày, đến bây giờ đại đa số mọi người đều cho rằng, một tiểu cô nương dung mạo bình thường như nàng mà được ở bên cạnh Vũ Phàm quả là diễm phúc vô hạn.

Thậm chí còn có không ít lời đàm tiếu cho rằng nàng không xứng với hắn.

Nhưng mà Vũ Phàm và Ngưng Nhi đều bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu này.

Ngưng Nhi giờ đây cũng đã thành thạo hai loại ám khí là Bạo Vũ Lê Hoa Châm và Vô Thanh Tụ Tiễn mà lần trước Vũ Phàm đặt chế tạo riêng cho nàng, bây giờ Vũ Phàm lại dựa vào tri thức được truyền thừa của Bất Tử Thần Tộc và điều chỉnh của hắn, tiếp tục đặt chế tạo một loại ám khí mới gọi là "Phật Nộ Liên Châu".

Cái ám khí này không những có thể phát động Lôi Điện công kích mà còn có thể giấu độc vụ vào bên trong, vừa công kích vừa hạ độc, hơn nữa, nó còn được phóng ra từ một pháp bảo trợ lực, tốc độ vô cùng nhanh nên rất khó để phòng bị, thậm chí tu sĩ dùng lực tay cũng có thể đạt được hiệu quả tương đương.

Vừa vặn, hôm nay Liễu gia cũng đã giao hàng tới cho hắn.

Liễu Giai Mẫn đưa nhẫn trữ vật cho Vũ Phàm rồi nói:

- Công tử, toàn bộ vật phẩm công tử yêu cầu lần trước đều ở trong này!

- Đa tạ tiền bối và Liễu gia đã hết lòng hỗ trợ!

Liễu Giai Mẫn khẽ gật đầu, nàng nói:

- Công tử, nếu không có việc gì ta xin phép cáo lui!

- Tiền bối đi thong thả.

Liễu Giai Mẫn điểm nhẹ chân lên mặt đất, thân ảnh của nàng lập tức biến mất.

Bách Hạc Sơn cách Thiên Hỏa Đế Quốc cũng không quá xa, Vũ Phàm dự định nếu việc ở Bách Hạc Sơn xong sớm hắn sẽ đi đến Liễu Gia ở Thiên Hỏa Đế Quốc một chuyến.

"Lý Trường Ca ... hy vọng sẽ gặp được ngươi ở đây!"

truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)