Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 213: Một con chó mực




Vũ Phàm dẫn theo đội ngũ tiến về phía bắc của dãy Bách Hạc Sơn bắt đầu tổ chức tìm kiếm dấu vết của Nguyệt Lang.

Diêu Mộng Dao phụ trách phía nam, Lý Trường Ca phụ trách hướng Đông, còn lại phương Tây do đội ngũ thường trú ở đây phụ trách tiến hành điều tra lại một lần nữa.

Nhậm gia đệ tử bắt đầu dựa vào tập tính sinh hoạt của Nguyệt Lang yêu thú mà chia ra tìm kiếm dấu vết của con đầu lĩnh, nhưng bọn họ tìm hơn nửa ngày vẫn không có chút manh mối gì.

"Phu quân, chàng nhìn xem, ở đây có dấu chân của chó, hơn nữa lại chỉ có một con!"

Ngưng Nhi truyền âm thông báo dấu vết lạ cho Vũ Phàm, sở dĩ nàng cảm thấy nghi ngờ là bởi vì ở trong yêu thú sâm lâm rất hiếm khi gặp phải chó bình thường như này.

Vũ Phàm liền đi qua chỗ của Ngưng Nhi xem một chút, quả nhiên là dấu chân của loài chó bình thường, vết chân đều như một, chứng tỏ chỉ có một con mà thôi.

- Đúng là kỳ lạ!

Nhìn dấu chân còn mới, hẳn là nó vẫn còn quanh quẩn ở đây, đến nhìn xem một chút, còn hơn là bỏ qua.

Dù sao tháp chủ cũng đã nói con đầu lĩnh của đám Nguyệt Lang này có chút khác lạ, cho nên không loại trừ khả năng dấu chân của nó cũng có chút khác biệt so với đồng loại.

Vũ Phàm và Ngưng Nhi lao nhanh theo dấu chân in trên mặt đất, một con chó mực đi tập tễnh dần dần xuất hiện trước mặt họ.

- Chó mực?

Ngưng Nhi ngạc nhiên thốt lên thành tiếng, ở chỗ này mà lại xuất hiện một con chó mực trông nhà vô hại như thế này quả đúng là kỳ lạ mà.

Hạo Thiên Khuyển mặc dù biết có người tiếp cận nó, nhưng thần thông độn địa của nó cũng cần phải có thời gian để tiếp tục sử dụng, chỉ có thể đành giả bộ thành một con chó mực vô hại.

Nhưng mà hình như nó làm hơi lố, cái mặt nó ngu cực, đã thế cái lưỡi cứ trẹo qua một bên, cái đuôi thì cúp xuống, chân đi cà nhắc từng hồi, đây đâu phải là biểu hiện của một con chó bình thường.

- Con chó này thật là tội nghiệp! Hình như chân nó bị thương rồi phu quân.

Ngưng Nhi tiến đến bên cạnh nó, thấy nó đi lại khó khăn giữa một khu rừng đầy rẫy yêu thú như này, nàng cũng có chút thương cảm, nó ngồi xuống bên cạnh nó, lấy tay vuốt vuốt cái đầu.

Con chó cũng rất phối hợp, cái mặt nó sớm đã thành một bộ hưởng thụ, nằm kễnh ra đất mặc cho Ngưng Nhi vút ve.

- Phu quân, chúng ta nuôi nó nhé!

Con Hạo Thiên Khuyển nghe được câu nói này, suýt chút nữa đã nói thành lời, "Ta phỉ, Kết Đan kỳ cũng dám thu bổn tọa làm thú sủng, không phải hai người hạ đẳng các ngươi xem ta là chó thật đấy chứ?", nhưng cũng may nó kịp kìm lại, vì bây giờ nó mà nói được tiếng người nhất định bị bắt lại để tra khảo một phen.

Nó đã mất hơn vạn năm thời gian mới thoát được phong ấn, bây giờ còn chưa đươc tự do mấy ngày, tuyệt đối không thể rơi vào tay của Nhân tộc đại năng một lần nữa.

Nếu không phải mấy ngày trước đụng phải Nhân tộc đại năng Hóa Thần kỳ, mà cơ thể nó thì suy yếu chưa hồi phục bao nhiêu, cho nên chỉ có thể co giò bỏ chạy, gian nan khổ sở mới thoát được ma trảo của lão ta, thì nó đã không phải cực khổ như thế này.

"Khốn kiếp lão tử nhịn!"

Vũ Phàm cũng thấy gia viên cũng trống trải, lại thấy Ngưng Nhi yêu thích con chó mực trước mặt như vậy, liền gật đầu đồng ý.

- Được, tuy nhìn nó có hơi ngốc, nhưng thôi không sao, chúng ta sẽ nuôi nó!

"Ta phỉ, ta phỉ, mặt ta ngu chỗ nào chứ" con chó muốn gào thét nhưng không thể nói thành lời, cứ sủa "ẩu ẩu" ở bên ngoài từng tiếng, làm cho Ngưng Nhi với Vũ Phàm lầm tưởng nó đang cảm động trước quyết định của hai người.

Ngưng Nhi liền nói:

- Nào, nào, được rồi, từ nay ta gọi ngươi là Tiểu Hắc nhé!

Con Hạo Thiên Khuyển suýt chút nữa tức sùi bọt mép mà chết, nó đường đường là một thần thú, đi mây về gió với thần thông Độn Địa, trải qua vạn năm phong ấn rốt cuộc đã lưu lạc đến mức thảm như thế này, thực lực cũng rớt xuống tương đương với Kết Đan sơ kỳ, cho nên nó chỉ có thể dùng huyết mạch áp chế mà điều khiển đám Nguyệt Lang thay nó báo thù rửa hận.

"Lão tặc, tất cả là tại ngươi hại ta thê thảm như thế này ..."

Càng nghĩ đến chuyện xưa nó lại càng thống hận không thôi, giờ khắc này nó chỉ mong có thể tàn sát hết đám yêu thú của lão tặc kia lưu lại ở Bách Hạc Sơn này cho hả dạ, nhưng mà nó còn chưa giết được bao nhiêu, tu sĩ nhân tộc đã lũ lượt kéo đến tra tới tra lui, làm nó tức tối không thôi, cái thời đại gì mà tu sĩ chạy đầy đường thế không biết.

Vũ Phàm rất mẫn cảm với chân khí, hắn cảm nhận được trên người con chó mực trước mặt này, có sự lưu chuyển của chân khí mỏng manh.

"Kỳ lạ!"

Ở phía đông, Lý Trường Ca phi hành nhanh về phía Tây Bắc, miệng không ngừng chửi rủa hệ thống.

"Cái hệ thống chết tiệt, ngươi không thể cung cấp gợi ý nhiệm vụ chính xác hơn một chút hả?"

"Ký chủ, Hạo Thiên Khuyển cũng không phải một cái xác chết, nó tất nhiên phải di chuyển liên tục để né tránh tu sĩ điều tra!"

"Ta abc xyz cái hệ thống chết bầm nhà ngươi, bây giờ sang khu vực phía bắc, nhỡ đâu đụng tên Vũ Phàm, liền là một hồi rắc rối!"

"Ký chủ, hắn hiện đang trong trạng thái suy yếu, tỷ lệ dung hợp Giao Long Tý mới đạt 70%, thực lực giảm ba thành, ký chủ lại có hệ thống ta hỗ trợ lý nào lại sợ hắn?"

"Hừ ngươi nói thì dễ lắm, ngươi nói xem tỷ lệ thắng của ta là bao nhiêu phần trăm?"

"60%"

"60%, cũng tạm được, nếu giết hắn thì lại thế nào?"

"100% là tỷ lệ ký chủ chắc chắn sẽ chết!"

"Cái gì, abc xyz, con mẹ nó, cái hệ thống này ngươi có bị bại não không?"

"Ký chủ, sinh tử chi chiến khác với quyết đấu thông thường!"

"Cái hệ thống chết tiệt này!"

Tuy Lý Trường Ca chửi rủa hệ thống như vậy, nhưng hắn rất tin tưởng hệ thống, hơn nữa, hắn cũng đã từng đọc qua nhiều tiểu thuyết tu tiên, trong đó có mấy thể loại main có thủ đoạn quyết đấu thông thường và sinh tử chi chiến rất khác biệt.

E là Vũ Phàm cũng không ngoại lệ.

Ở phía bên này, trong phạm vi tám trăm trượng, Vũ Phàm bắt đầu cảm nhận được bột phấn đánh dấu của hắn trên người Lý Trường Ca.

Vũ Phàm lại nhìn con chó mực trước mặt, nhất định con chó này có vấn đề, hắn liền lấy ra mấy đạo pháp lệnh "Hãm Địa" dán lên người con chó.

"Hãm Địa pháp lệnh! Tiểu tử ... đừng a! ... đừng mà ..."

Con Hạo Thiên Khuyển bốn chân run rẩy, nó sùi bọt mép xỉu ngang, tức đến nỗi khí huyết công tâm, nó mới thoát khốn phong ấn, giờ lại bị một tên Kết Đan kỳ nhỏ nhoi dùng pháp lệnh Hãm Địa nhốt lại.

Vũ Phàm động ý niệm, mang nó vào trong Bảo Bảo Oa.

Cái pháp lệnh Hãm Địa này là một trong những bảo vật hắn được nhận từ truyền thừa ở Quỷ Bí Chi Trủng, pháp lệnh giống như phù lục, chỉ khác là nó có pháp tắc của đại đạo nên được gọi là pháp lệnh, pháp lệnh Hãm Địa này tên như ý nghĩa, cấm mọi loại hình độn địa, bộ pháp, cấm cả phi hành.

Ngưng Nhi tuy có chút khó hiểu với hành động này của Vũ Phàm, nhưng nàng tin là Vũ Phàm hắn có lý do riêng để làm như vậy.

Vũ Phàm gọi ra Nhất Niệm kiếm, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía trước, hắn nói:

- Đạo hữu, đã đến đây tại sao còn không ra mặt!

truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)