Lão tổ Liễu gia ngồi giữa mật thất, ở một bên là Liễu gia gia chủ và mấy vị trưởng lão.
Sau một hồi nghị sự, lão tổ Liễu gia thở dài nói.
- Lão thủy tổ bế quan đến nay cũng đã gần một trăm năm mà vẫn chưa có động tĩnh gì, bây giờ chúng ta chỉ có thể cẩn thận hành sự, lần này may mắn có Thanh Liên chúng ta mới có thể dựa vào Nhậm gia mà kéo dài thời gian chờ đợi tin tức của lão thủy tổ. Trong trường hợp xấu nhất, có thể chúng ta sẽ phải quy thuận Nhậm gia, làm thiên lôi mở đường cho bọn họ tiến về phương Nam.
Lão ngừng lại chốc lát, rồi nói với Liễu gia gia chủ, nhi tử của lão.
- Khương Chính Hạo bây giờ là cầu nối của chúng ta với Nhậm gia, nhất định phải giữ lấy, thậm chí chúng ta còn phải phò tá hắn lên nắm vị trí trưởng lão của Nhậm gia, thì mới có thể đảm bảo an toàn cho Liễu gia chúng ta. Mục gia cũng đã không nhịn được nữa rồi, bây giờ Liễu gia chúng ta chính là cái gai lớn nhất trong mắt bọn họ, chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ tận diệt Liễu gia, chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất từ sớm.
Liễu gia gia chủ cùng mấy vị trưởng lão vội đáp lời của lão.
- Vâng thưa phụ thân!
Lão lại phân phó xuống:
- Ngươi cho người đến Đạo Tiên sơn môn mời Ngụy trưởng lão của bọn họ đến Liễu gia chúng ta làm khách khanh, người này có ân tình sâu nặng với Khương Chính Hạo, nếu hắn gia nhập Liễu gia chúng ta, một khi có biến cố, Khương Chính Hạo cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Liễu gia gia chủ lập tức lĩnh mệnh:
- Phụ thân, nhi tử lập tức phái người đi ngay.
- Ừm, sẵn tiện nếu tên Tư Phương Chính kia đi theo Khương Chính Hạo thì cũng nên chiếu cố cho người nhà tên này một chút, phòng khi cần thiết chúng ta có thể thông qua hắn tác động đến Khương Chính Hạo. Còn nếu không thì đưa hắn vào danh sách trọng điểm bồi dưỡng của Liễu gia.
- Nhi tử đã rõ.
Liễu gia lão tổ nhìn bọn họ một lượt rồi hỏi.
- Các ngươi còn thắc mắc gì nữa không?
- Không, thưa phụ thân!
- Vậy được rồi, các ngươi lui về nghỉ ngơi đi, đã không còn sớm nữa.
- Vâng thưa phụ thân, người cũng nên nghỉ ngơi một chút.
- Ta biết rồi!
...
Sớm hôm sau,
Nhà nhỏ của Tư Phương Chính ở ngoại ô.
Căn nhà có chút cũ, cũng không rộng lắm, trong nhà chỉ có hai người, là Tư Phương Chính và mẫu thân hắn, cùng với một con chó cỏ.
Phương Chính đang diễn luyện kiếm thức ở trong sân thì đột ngột dừng lại, hắn nhìn xung quanh nhà một lượt, mái ấm thân thương này, hắn không muốn rời đi, nhưng từ hôm qua đến giờ trong đầu hắn quanh quẩn câu nói cuối cùng kia của Vũ Phàm.
Khi hắn nghĩ kỹ lại thì chợt nhận ra, tài nguyên mà Liễu gia cấp cho hắn cũng chỉ đủ dùng, thậm chí có chút thiếu, hắn còn phải liều mạng làm nhiệm vụ để kiếm cống hiến đổi lấy vật phẩm hắn cần một cách chật vật.
Lỡ như theo Khương công tử hắn có thể có tài nguyên dư dả để tu luyện thì sao?
Hơn nữa, ở chỗ này hắn cũng chỉ có thể học được công pháp, vũ kỹ cấp thấp, lại không có lão sư chỉ điểm riêng, chỉ có nghe giảng từ trưởng lão mỗi tháng một lần.
Có nhiều điều hắn muốn hỏi, nhưng không thể hỏi, vì mỗi đệ tử chỉ được hỏi một câu.
Lỡ như theo Khương công tử, hắn có thể nhận được chỉ điểm hoặc nghe thỉnh giảng của trưởng lão Nhậm gia thì sao?
Những suy nghĩ này cứ xâm chiếm não hải của hắn, làm hắn không thể tập trung suy nghĩ đến chuyện khác được.
Quan trọng là, hắn cũng không thể để lại một mình mẫu thân ở nơi này.
Nhưng nếu không đi, hắn sẽ đánh mất cơ hội mà có thể là cả đời cũng chỉ có một lần như này.
"Ài, thật là khó nghĩ mà! Hay là ta nhờ công tử sắp xếp cho mẫu thân một chút!"
Nghĩ vậy, hắn liền thu kiếm, điều chỉnh trang phục một chút rồi cất bước rời đi, nhưng ra đến cửa liền gặp người của Liễu gia.
- Bái kiến trưởng lão.
- Ừm, chúng ta vào trong nói chuyện được chứ ?
Tư Phương Chính cũng không gấp, liền mở lớn cửa mời tứ trưởng lão vào bên trong.
Tứ trưởng lão nói:
- Ngươi đã suy nghĩ về lời đề nghị của Khương công tử chưa?
Tư Phương Chính thở dài nói:
- Thưa trưởng lão, đệ tử vẫn còn mấy thứ bận tâm, vẫn chưa có ra quyết định cuối cùng.
Tứ trưởng lão hỏi y.
- Là mẫu thân của ngươi sao?
Tư Phương Chính nhẹ gật đầu.
Liễu gia cũng thật khéo sắp xếp, cử tứ trưởng lão đến gặp hắn, người mà hắn thân cận và tin tưởng nhất ở Liễu gia.
Quả thực, tứ trưởng lão đã để ý hắn từ sớm, cũng mến tài nên thường xuyên chỉ điểm hắn, lâu ngày trở nên thân thiết với y.
- Liễu gia vừa vặn đang thiếu mấy chân ở nhà bếp, ngươi thấy như thế nào? Nếu cần, ta có thể tiến cử giúp ngươi.
Làm việc ở thực phòng cũng không quá vất vả, lại không có nguy hiểm gì làm cho Phương Chính thực sự động tâm.
Hơn nữa, có tứ trưởng lão trong Liễu gia chiếu cố, hắn cũng an tâm hơn là để mẫu thân một mình ở ngoài này.
- Trưởng lão, chuyện này ...
- Chuyện này ta có thể lo được, đảm bảo mẫu thân ngươi sẽ có cuộc sống bình yên ở Liễu gia. Ngươi đi theo Khương công tử sẽ tốt hơn là ở lại đây, tiền đồ sẽ rộng mở hơn.
Tâm tư của Tư Phương Chính liền xao động, nếu như vậy, hắn rời đi cũng an tâm hơn rất nhiều, hơn nữa, nếu hắn phát triển tốt, cũng có thể cấp cho mẫu thân hắn một cuộc sống đầy đủ hơn, tốt đẹp hơn.
Tứ trưởng lão nhận ra dao động trong con mắt của y, liền bồi thêm:
- Liễu không thể giúp ngươi báo thù Mục gia, nhưng Nhậm gia, và Thương Huyền Tông thì có thể. Nếu ngươi muốn đòi lại công đạo cho ngươi và nàng, cách tốt nhất là theo Khương công tử.
Tư Phương Chính thở dài, hắn buồn bã nói:
- Đệ tử minh bạch! Vậy đệ tử xin phép mạo muội nhờ trưởng lão thu xếp cho mẫu thân đệ tử một chân ở thực phòng ... còn chi phí ...
- Liễu gia ta coi như bồi thường cho ngươi chuyện lôi đài tối ngày hôm qua, quả thực Liễu gia cũng là hữu tâm vô lực.
Tư Chính Phong nghe xong liền cảm thấy bớt trách móc Liễu gia đi mấy phần về chuyện hôm qua, nội tình của Liễu gia hắn nào có biết đến, chỉ tin rằng Liễu gia không thể đối đầu với hoàng thất, nên theo lời của tứ trưởng lão, chuyện hôm qua Liễu gia không thể ra mặt là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.
- Đệ tử minh bạch! Đa tạ trưởng lão nhọc tâm suy nghĩ thay đệ tử.