Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 221: Tò mò giết chết mèo




Vũ Phàm theo chân của kỹ nữ lên trên lầu ba, lướt qua người Khuynh Thành, hắn thấy nàng cũng chỉ cười một cái để chào hỏi xã giao lấy lệ.

Khuynh Thành liền nhu thuận đáp lễ.

- Khuynh Thành gặp qua Khương công tử.

Nhìn ở khoảng cách gần Khuynh Thành mới nhận ra, ánh mắt của Vũ Phàm là loại ánh mắt của kẻ trầm tĩnh, sâu lắng như biển cả, nhưng một khi dâng trào sẽ như một cơn sóng thần càn quét mọi thứ cản đường hắn.

Ánh mắt đó là ánh mắt của một con hổ đơn độc giữa sâm lâm bạt ngàn.

"Rốt cuộc là hai mươi mấy năm qua hắn đã trải qua những chuyện gì a?"

Khuynh Thành cảm thấy vô cùng tò mò về quá khứ của Vũ Phàm, bởi vì nàng biết là ánh mắt, tâm tính của một người, không phải tự dưng mà có, thường nó là kết tinh của quá khứ, của ôn dưỡng của một người trong một thời gian dài.

Biết nàng có suy nghĩ gì, lâu chủ của Nhất Mộng truyền âm cho nàng.

"Đừng động vào hắn, hắn và Kiếm Vương đều không phải là những kẻ đơn giản, tránh cho chọc giận bọn họ!"

Khuynh Thành khẽ giật mình, nàng có chút xấu hổ, đáp lời sư phụ nàng.

"Dạ vâng thưa sư phụ, đồ nhi đã biết sai."

Ngày trước, khi nàng trêu đùa đệ tử của Đao Vương, sư phụ nàng cũng không có ra mặt nhắc nhở nàng như vậy, lần này lại có chút khác biệt.

Sư phụ của nàng không phải e ngại Nhậm gia hay là Kiếm Vương, mà quan trọng là tên họ Vũ kia sẵn sàng giết chết Khuynh Thành nếu nàng đi quá giới hạn với hắn.

Mà sư phụ của nàng cũng không thể rạch mặt Nhậm gia chỉ vì một người đã chết, hơn nữa, là còn chủ động trêu chọc hắn.

Đó mới là thứ làm sư phụ nàng lo ngại.

Bởi vì Khuynh Thành còn thiếu kinh nghiệm lịch luyện hồng trần nên chưa hiểu rõ, chính đạo hay tà đạo chỉ là một cái phân chia, bên trong nó không có cái gì gọi là tuyệt đối, người trong chính đạo sát phạt quyết đoán như Vũ Phàm cũng không ít, thậm chí còn có kẻ máu lạnh hơn, chẳng qua thanh thế của họ lớn, không ai nói được gì mà thôi.

Ngay cả sư phụ nàng cũng là một đường giết chóc đi lên, Nhất Mộng Quỳnh Lâu này chưa chắc cao bằng khô lâu chết dưới tay của lâu chủ, nên sư phụ của nàng mới đưa ra cảnh báo như vậy, hy vọng nàng có thể hiểu tò mò có thể giết chết con mèo.

Mà Vũ Phàm bây giờ chính là một loại người như vậy, chỉ bằng việc hắn hành sự mấy ngày qua, lâu chủ cũng dễ dàng nhìn ra Vũ Phàm không chỉ là kẻ hữu dũng mà còn là kẻ đa mưu túc trí, hắn tuyệt đối có thể dựa vào Nhậm gia mà tung hoành ở Thiên Huyền Đại Lục, cho nên nàng không muốn Khuynh Thành động chạm vào Vũ Phàm là như vậy.

Những kẻ như Vũ Phàm nếu không thể kết bằng hữu thì tốt nhất không nên dây vào.

Khuynh Thành khẽ khịt cái mũi nhỏ, mùi hương của Vũ Phàm thật đặc biệt, một mùi huyết sát mà không tanh tưởi, làm nàng ấn tượng thật sâu.

"Hừ, ta không tin hắn dám giết ta!"

Khuynh Thành hạ quyết tâm phải tìm hiểu được thân thế và nguồn gốc của Vũ Phàm, nàng quả thật vô cùng tò mò với nam nhân trước mặt này.

Vũ Phàm vừa di chuyển vừa lục lọi truyền thừa tri thức về Tam Nhãn Bích Hoa Xà Đồng, cái đồng tử này là một loại mị lực thần thông bẩm sinh dành riêng cho phái yếu, một khi tu luyện đến đại thành, chỉ một cái chớp mắt cũng có thể ngay lập tức khống chế địch nhân, mà trong chiến đấu, một giây sơ suất cũng có thể trả giá bằng cả tính mệnh.

Vũ Phàm hôm nay là cố ý đến đây, muốn xem thử lâu chủ ở đây có biết gì về mị lực của Ngưng Nhi hay không, bởi vì ngay cả hắn dựa vào truyền thừa của Bất Tử Thần Tộc cũng không có phát hiện gì.

Hắn nghi ngờ có thể là mị lực đồng tử này của Ngưng Nhi là một loại mị lực vừa mới đản sinh cách đây không lâu, nên không có ghi chép gì về nó ở thời kỳ của Thần Tộc, chỉ có thể hy vọng vào đại năng của thời này có thể nhận biết được mị lực đồng tử của Ngưng Nhi.

Đương nhiên Vũ Phàm sẽ không hy vọng vị tiền bối kia chủ động nói cho hắn biết về chuyện này, nhất là cả hai chưa từng gặp mặt một lần nào như thế này, nhưng hắn sẽ có cách để cho vị lâu chủ cao cao tại thượng kia tự nguyện nói ra.

Vũ Phàm đưa mắt nhìn xuống Khuynh Thành đang đi lên vũ đài ở phía dưới, vị cô nương tên Khuynh Thành quả thực là tuyệt sắc giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, thân hình nàng kiều diễm thướt tha, mi mục như họa, mi liễu mắt phượng, mũi cao môi đầy đặn bóng bẩy vô cùng quyến rũ, cộng thêm phần mị lực trời sinh của nàng, làm cho nhiệt huyết của đám nam nhân sôi trào từng hồi.

Y phục của nàng diện là loại tơ tằm thượng hạng của Tu Chân giới, đông ấm hè mát, vô cùng tôn dáng, gần như là dính sát cơ thể của nàng, nhưng không lộ liễu, dung tục, càng làm cho vẻ đẹp của nàng trở nên quyến rũ mấy bậc.

Một bộ dáng này kết hợp với Tam Nhãn Bích Hoa Xà Đồng tuyệt đối có thể đánh gãy cánh mày râu, thậm chí là Hóa Thần kỳ cao thủ cũng khó thoát được sự dụ hoặc này.

Nếu không phải kiêng kỵ lâu chủ của Nhất Mộng quỳnh lâu, có lẽ người ta đã sớm xông lên mà cướp đoạt nàng.

Tiếng đàn du dương nhẹ nhàng vang lên, cả quỳnh lâu chìm vào im lặng, giờ đây chỉ còn tiếng cầm của Khuynh Thành.

Nàng chào màn bằng một điệu nhạc trầm lắng, nốt nhạc toát lên vẻ ưu tư của một người đơn độc, dường như là cố ý nhằm vào Vũ Phàm.

Vũ Phàm chợt nở một nụ cười thầm, hắn còn chưa biết bắt đầu từ đâu, nàng lại giúp hắn một tay.

Không chỉ ánh mắt mà khuôn mặt của Vũ Phàm cũng chợt buồn đi trông thấy, Ngưng Nhi ôm lấy cánh tay hắn mong có thể cùng hắn san sẻ nỗi buồn, chỉ thấy hắn nhẹ vỗ vỗ bàn tay nàng, ra hiệu ta không sao.

Khuynh Thành đương nhiên là chú tâm đến động tĩnh của Vũ Phàm, nàng thấy tiếng cầm của mình có thể đánh vào cảm xúc của đối phương liền tiếp tục dùng âm nhạc để thăm dò hắn.

Nàng là người thông minh, chỉ bằng một bài vừa nãy, cộng với biểu hiện của hắn, nàng cũng đoán ra hắn là một kẻ độc hành.

Âm nhạc là vậy, nó là thứ có thể chạm tới cảm xúc chôn sâu bên trong mỗi người.

Nếu hắn là kẻ ưa náo nhiệt, tất nhiên khi nghe bài này, cũng chỉ dừng lại ở thường thức, ánh mắt sẽ chỉ có yêu thích tiếng cầm của nhạc công, không thể nào bộc lộ được nỗi buồn chôn sâu trong lòng như vậy.

Chính vì vậy mà nàng dễ dàng đoán ra tính cách của từng người đến đây nghe tiếng cầm của nàng.

Nối sau đó, là một bài cầm diễn tả nỗi buồn da diết về quê hương về gia đình, làm cho không ít người ở đây đau đáu nhớ lại những ngày đầu của bọn họ, nơi bọn họ xuất phát đi lên.

Lâu chủ nghe những bài này của Khuynh Thành, liền đoán ra dụng ý của nàng, chỉ đành lắc đầu thở dài, nếu vậy, lâu chủ đành để Vũ Phàm giáo huấn nàng một bài học.

Buổi biểu diễn rồi cũng kết thúc, khác hẳn mọi lần, lần này Khuynh Thành chỉ đánh những bản nhạc buồn, làm cảm xúc mọi người ở đây lắng đọng không thôi.

- Hẳn là Khuynh Thành cô nương có chuyện buồn a!

- Ta cũng nghĩ vậy, ai lại làm nàng buồn như vậy?

...

Khuynh Thành thấy Vũ Phàm chưa rời đi, liền đi lên lầu ba, cố ý muốn gặp hắn.






















truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)