- Tiểu tử, nàng là người đầu tiên, chỗ ta cũng không có thông tin gì cả!
Vũ Phàm cũng không có mấy thất vọng vì hắn đã sớm đoán ra được kết quả này, hắn cũng đã từng thử nhờ Nhậm lão sư thăm dò thay hắn một phen, nhưng chung quy vẫn là không có kết quả gì, lần này cũng là do sư phụ hắn chỉ điểm cho hắn đến đây.
Nhậm Thiên Hành một là muốn để hắn ra mắt với lâu chủ Nhất Mộng quỳnh lâu, hai là lão muốn xem xem hắn làm cách gì để nàng ra mặt.
Vũ Phàm thả tay của Khuynh Thành ra, hắn chắp tay thi lễ, nói:
- Đa tạ tiền bối, tiểu bối đã mạo phạm người rồi! ... Nhất Mộng cô nương, xin lỗi!
Nói rồi hắn rảo bước rời đi, cước bộ không nhanh không chậm, để lại Khuynh Thành ôm cổ tay sững sờ ở phía sau, đôi mắt ngọc ngấn lệ chăm chăm nhìn bóng lưng hắn.
Khóe mi nàng có chút ướt, hắn thật xem nàng là công cụ, là quân cờ để hắn trao đổi với sư phụ nàng từ đầu ư?
Vậy nãy giờ những gì nàng làm là nằm trong lòng bàn tay hắn hết thảy sao?
Nàng bất giác sụp đổ, khóc nấc, nàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn với sư phụ nàng, cứ tưởng nàng tinh tướng, nào ngờ lại bại tướng dưới tay hắn.
- Sư phụ, hic ... hic ... đồ nhi biết sai rồi ... hic ... hic ...
Nàng khóc như đứa trẻ.
Lâu chủ nở một nụ cười khổ.
"Vũ Phàm ngươi cũng thật là đủ nhẫn tâm."
Quay trở lại gian phòng lúc nãy, Vũ Phàm nhét vào miệng của Ngưng Nhi và Thanh Liên hai mai đan dược, qua ước chừng mấy phút thời gian, hai nàng đều lần lượt tỉnh lại, đầu tiên là Thanh Liên sau là Ngưng Nhi.
Vũ Phàm ngồi ngay tại vị trí cũ, ánh mắt khép hờ, hắn không muốn cho hai nàng biết chuyện gì đã xảy ra nên cố ý bày ra một bộ như vậy.
Thanh Liên dụi dụi mắt, nàng có chút giật mình, cũng may là mấy người bọn họ bị chuốc say ở bên trong Nhất Mộng quỳnh lâu, nếu ở bên ngoài thật không dám nghĩ đến hậu quả phía sau.
Thông thường tu sĩ bước vào Nhất Mộng quỳnh lâu đều không dám ra tay động thủ, chứ đừng nói đến giết người ở chỗ này.
Vũ Phàm mở nửa con mắt, trêu Thanh Liên:
- Muội đã tỉnh? Ban đầu ta còn tưởng muội sẽ uống hết hầm rượu Thanh Sơn của người ta cơ đấy.
Thanh Liên nắm lấy Giao Long Tý của Vũ Phàm mà cười hì hì, mặt nàng đỏ như quả gấc, nàng lâu rồi mới chơi đã như thế này liền quên cả lễ nghi của nữ nhân.
Ngưng Nhi có chút ngượng, mặt đỏ tía tai, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn Vũ Phàm, dù sao đây cũng là lần đầu nàng say đến nỗi ngủ gục như vậy trước mặt Vũ Phàm a!
- Chúng ta cũng nên về thôi!
Vũ Phàm tùy ý nói, rồi hắn đứng dậy đầu tiên, vươn vai một cái rồi rảo bước rời đi, Thanh Liên và Ngưng Nhi cũng nhanh chóng chỉnh trang y phục nối gót hắn ở phía sau.
Đại Nội Tổng Quản Nhậm gia thấy Vũ Phàm đi ra thì lão cũng rời đi, lão ở đây chính là trợ uy cho hắn.
Vũ Phàm hắn đương nhiên là người hiểu rõ chuyện này nhất, nếu không có Đại Nội Tổng Quản lão nhân ở đây, có mười cái mạng Vũ Phàm cũng không dám làm ra chuyện vừa nãy.
Nếu hắn dám đến đây một mình, khẳng định lâu chủ sẽ một chưởng chụp chết hắn, rồi gán cho hắn cái tội danh cưỡng gian Khuynh Thành, chết không đối chứng, mà Nhậm gia khẳng định sẽ không vì một cái xác chết mà làm rùm beng chuyện này lên, nhất là khi đối phương lại là Nhất Mộng quỳnh lâu.
Một khi Nhậm gia rạch mặt với Nhất Mộng quỳnh lâu con đường tình báo phía nam sẽ chấm dứt, nơi mà Nhậm gia mong muốn đặt chân đến hơn bao giờ hết.
Lâu chủ ở trên lầu cao ngó xuống bên dưới, nàng chợt mỉm cười, ánh mắt có chút ghen tỵ.
"Nhậm Thiên Hành, lão già ngươi thật may mắn!"
Vũ Phàm ngồi trong xe ngựa, nắm chặt lấy bàn tay của Ngưng Nhi, tự nhủ bản thân dù có thế nào đi nữa hắn cũng sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng, hắn không muốn quá khứ đau thương đó tái diễn lại bất kỳ lần nào nữa.
Mục đích của chuyến đi này của hắn xem như là thành công một nửa, hắn cũng không còn lưu luyến gì, sớm mai sẽ lên đường trở về Trung Thổ thành, chuẩn bị đón trường lôi kiếp tấn thăng Kết Đan sắp tới.
Đêm tối, gió thổi lạnh lẽo, đường phố vắng vẻ, lòng người nặng trĩu tâm tư.
Xe ngựa về đến Liễu gia, bởi vì trời tối nên bên trong rất an tĩnh, chỉ còn hộ vệ tuần tra xung quanh phủ, và một vài thị nữ hầu đêm là còn thức.
Đứng ở một góc sân là Tư Phương Chính, hắn đã đứng đợi Vũ Phàm ở đó từ sáng.
Vũ Phàm đã phát giác ra đối phương, nhưng vẫn một mực làm bộ như không thấy, rảo đều bước chân về hậu viện của Liễu gia.
Tư Phương Chính thấy Vũ Phàm liền tiến đến gần, hắn nói:
- Khương công tử, tại hạ đã quyết định rồi!
Vũ Phàm nhẹ gật đầu, tông giọng không giận không vui, hỏi:
- Vậy ngươi quyết định như thế nào?
Tư Phương Chính quỳ một chân xuống nói với Vũ Phàm:
- Khương công tử, tại hạ muốn theo người kiến nghiệp!
Vũ Phàm cúi người đỡ hắn dậy, vỗ vai hắn rồi nói:
- Tin tưởng ta, quyết định ngày hôm của ngươi tuyệt đối không phải là một quyết định sai lầm!
- Vâng, công tử!
- Được rồi, không còn sớm nữa, ngươi mau về nghỉ ngơi đi, cũng nên tranh thủ thu xếp chuyện gia đình và từ biệt mẫu thân ngươi một chút, ngày mai chúng ta sẽ trở về Trung Thổ thành.
Tư Phương Chính nghe thấy vậy trong lòng có chút mất mát, quả thực hắn chưa biết phải từ biệt mẫu thân của hắn ra sao, liền hỏi lại:
- Công tử, gấp như vậy?
Vũ Phàm gật đầu, hắn thong dong nói:
- Việc của ta ở đây đã xong, liền muốn trở về Trung Thổ thành để chuẩn bị cho một hồi độ kiếp tấn thăng Kết Đan kỳ.
Nghe vậy, hắn cũng không dám nói gì thêm, liền đáp lời Vũ Phàm.
- Tạ hạ hiểu! Vậy tại hạ xin phép cáo từ!
- Được, hẹn ngày mai gặp lại!
- Vâng thưa công tử.
Đợi Tư Phương Chính đi xa, Thanh Liên mới lên tiếng:
- Chúc mừng ca ca!
Hắn cười cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng.
Lần này Vũ Phàm hắn đến Hoàng Đô thành trọng yếu là chuyện của Liễu gia, hai là chuyện của Ngưng Nhi còn về thu Tư Phương Chính làm thuộc hạ mà nói quả thực là một cái kết quả ngoài ý muốn.
Hơn nữa, thông qua chuyến đi này, Vũ Phàm cũng hiểu rõ hơn về ý tứ của Nhậm gia, chỉ là hắn chưa xác định được động cơ để Nhậm gia ra mặt ủng hộ hắn như vậy.
Cũng có thể trưởng bối muốn mượn tay hắn làm đá mài đao cho lớp trẻ của bọn họ, kích thích tranh đấu lẫn nhau để phát triển.
Nhưng dù cho thế nào đi nữa, hắn vẫn được một số lợi ích không nhỏ, chỉ cần hắn cẩn thận hành sự là được.
Vũ Phàm cũng tự nhận thức được hắn đang là quân cờ của Nhậm gia cho nên từ bây giờ hắn đã bắt đầu xây dựng đường lui cho chính hắn và Ngưng Nhi về sau.
...
Nhậm Thiên Hành đọc xong tình báo bên trong ngọc giản, lão cười lớn một tràng, cái tên đệ tử này của lão hành sự phải nói là tà hơn một chữ tà, vậy mà hắn dám nghĩ ra một kế này để moi tin tức từ lão bà kia, đúng là coi trời bằng vung a!
- Ha ha ...
Lão đắc ý nghĩ đến bộ mặt của lâu chủ Nhất Mộng quỳnh lâu lúc đó mà không nhịn được cười lớn thành từng tràng, làm thị nữ hầu cận ở bên ngoài ngơ ngác nhìn nhau.