Trung Thổ thành đã qua năm mới được hơn hai tháng, nhưng dư âm năm mới vẫn còn đọng lại ở khắp mọi nơi.
Lồng đèn đỏ, câu đối Tết, cành đào khắp phố.
Trung Thổ thành tắm mình trong mùa xuân bừng bừng sức sống, khác hẳn mùa đông khắc nghiệt.
Vũ Phàm nhìn quanh một lượt, sinh ý của hàng quán trên phố cũng trở nên nườm nượp hơn hẳn.
- Hồ lô ngào đường đây!
- Bánh bao hấp đây!
- ...
Đủ các loại âm thanh mời chào mua hàng vang lên khắp ngõ ngách.
Vũ Phàm rảo bước đi nhanh qua dòng người nhộn nhịp, lách vào một con phố nhỏ quen thuộc.
Cái tửu điếm của lão bản vẫn như cũ, mộc mạc, giản dị dễ gần, khách có phần đông hơn trước.
Mấy đứa nhóc làm tiểu nhị ở đây, nhanh tay lẹ chân vừa bưng bê vừa kêu lớn:
- Nước sôi, nước sôi!
Đa số khách ở đây đều là dân bản địa, thường khách phương xa tới, hiếm khi ghé đến chỗ của lão bản, nhưng một khi đã thưởng thức rượu ở đây qua một lần, đảm bảo những lần sau đến Trung Thổ thành nhất định sẽ ghé đến quán của lão.
Vũ Phàm hắn cũng phải công nhận là rượu được ủ bằng linh dịch của Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng tuyệt đối là trân phẩm.
Mùi vị của nó vô cùng quyến rũ, uống một lần liền nhớ mãi không quên.
Phục sức của khách nhân trong quán, bình dân cũng có mà quý tộc cũng có, ngồi lẫn lộn với nhau, không phân chia tầng thứ và khu vực, thành ra vô tình làm cho quán lão có một cái chất rất riêng.
Vũ Phàm vén màn bước vào bên trong, một số người liền đưa mắt qua nhìn.
Phục sức của Vũ Phàm được làm từ lụa thượng phẩm, màu trắng ngà voi, đường thêu tinh xảo bằng chỉ vàng óng ánh, đai lưng bằng da dê cực phẩm, hông trái đeo ngọc bài Nhậm gia và Kiếm Vương đệ tử.
Hắn đích thị là Nhậm gia Khương công tử!
Không ít người dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn về phía Vũ Phàm.
Mấy tên tiểu nhị thấy Vũ Phàm bước vào, liền mau mau chạy đến, đứa thì lau bàn, đứa thì chạy vào bê lên khay trà thượng phẩm, đứa thì rẽ lối cho Vũ Phàm đi vào bên trong.
- Khương công tử, mời ngồi!
Nhiều người nhìn hắn không rời mắt, nhưng mà Vũ Phàm cũng đã dần quen với việc bị người nhìn ngó như vậy, hắn cũng không thấy có gì không thoải mái, cất bước đi đến cái bàn được chuẩn bị sẵn ở phía trước tùy tiện ngồi xuống, hắn nói:
- Quách lão, người cũng ngồi đi!
- Vâng thưa công tử!
Chờ hắn nói xong câu này, Quách lão mới ngồi xuống, lão tuy là cao thủ, nhưng xét về thân phận, lão không qua được hắn.
Vũ Phàm khẽ nhấp một ngụm trà, từng hồi hoài niệm theo vị trà thanh tao mà gợi lại.
Ba năm trước, ở cái bàn bên kia, hắn, Quách Lão, Hoa lão, và lão bản lần đầu gặp gỡ ở chỗ này.
Hắn vẫn nhớ ngày đó tiết trời mùa đông se se lạnh, bốn người bọn họ cùng nhau hâm tửu nói chuyện phiếm, tuy cách biệt về tuổi tác và thế hệ nhưng cùng chung một đam mê, một câu chuyện.
Tiểu nhị bê lên hai vò rượu Xuân Miên của Thanh Sơn thành đã được thêm linh dịch của Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng để ủ lại, cẩn thận đặt lên bàn của Vũ Phàm, hắn bắt hai tay lại với nhau cúi người nói:
- Công tử, người dùng gì a?
Vũ Phàm tùy tiện nói:
- Thịt trâu gác bếp, lạc rang muối!
Hắn có chút sững người, mấy cái này không phải là có chút quá bình dân đi a!
Quách lão hừ lạnh nói:
- Còn không mau đi chuẩn bị cho công tử nhà ta?
Hắn mới sực tỉnh, vội vã lắp bắp nói:
- Dạ ... vâng!
Vũ Phàm dùng hai tay rót đầy rượu vào bát của Quách lão, hắn thịnh tình nói:
- Quách lão, tiểu bối bây giờ dùng thân phận tiểu tử Khương Chính Hạo ba năm trước kính người một chén!
Câu nói này làm Quách lão ôn dưỡng mấy trăm năm cũng có chút sững người, lão nhìn hắn, ánh mắt hòa ái thêm mấy phần, lão hào sảng nâng cao cái bát, nói:
- Hảo, vậy lão già ta cũng không khách khí nữa, tiểu tử, cạn chén!
Nói rồi, hai người cụng bát một cái cheng*, lão ngửa cổ tu ừng ực, vị của bát rượu Xuân Miên này mang theo cả tấm chân tình của Vũ Phàm dành cho lão.
Lão bản tửu điếm bên trong đang loay hoay kiểm kê thu nhập cũng chợt nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nhờ có Quách lão mà Vũ Phàm hắn mới quen được lão bản tửu điếm ở đây, đạt đến tay thiên đại cơ duyên nhận được truyền thừa của Tửu Tôn giả.
Cũng nhờ vậy mà góp phần tạo nên một Vũ Phàm hắn ngày hôm nay, làm sao hắn có thể quên.
Lão bản tửu điếm cất cái bàn tính lên kệ, lão phủi phủi y phục bước tới cái bàn của Vũ Phàm.
Lão cười cười nói nói:
- Thật là vinh hạnh cho bổn điếm a, hôm nay Khương công tử đại giá quang lâm!
Lão cố ý nói to, dù sao lão cũng phải làm ăn tranh thủ mượn Vũ Phàm quảng cáo một chút, mặt lão vô cùng gian thương, kê cái bàn tọa ngồi xuống.
- Tiền bối quá lời rồi!
Vũ Phàm đáp lễ lão, rồi hắn cũng rót cho lão một bát đầy, hắn nói:
- Mời tiền bối!
- Hảo!
Lão với hắn uống cạn chén rượu trên tay.
Ba người hai lớn một nhỏ, hòa hòa khí khí nói đủ loại chuyện phiếm.
Lúc này mấy bàn ở phụ cận đã không còn nghe rõ bàn bọn họ nói cái gì nữa, nhiều người hiểu chuyện liền không dám dò xét qua đó nữa.
Nói một hồi say xưa đột nhiên lão bản tửu điếm nói:
- Khương công tử, người biết chuyện Chiếm Đoạt Khí Vận chứ?
Vũ Phàm khẽ nhíu mày, hắn có biết qua trong truyền thừa của Bất Tử Thần Tộc, nhưng không mấy để ý, nay lão nhắc đến, sẵn tiện hắn cũng muốn tìm hiểu một chút.
- Thỉnh tiền bối nói rõ!
Lão đưa bát về phía hắn, ra hiệu hắn hầu rượu cho lão, rồi lão lại chậm rãi nói:
- Chuyện này phải bắt đầu từ thời Bàn Cổ, từng có một vị hoàng tộc giết chân long đoạt khí vận, giành ngôi vương với hoàng huynh của hắn ...
- Gần đây ở đầm Nguyệt Sương nghe nói có một con mãng giao muốn lột xác thành giao long, lúc đó khí vận đại thịnh, giết được nó liền cướp được khí vận không nhỏ!
"Tiểu tử, ta tặng ngươi cơ duyên này, hy vọng ngươi có thể tự mình nắm lấy!"
Vũ Phàm bây giờ đã rõ dụng ý của lão, hắn chắp tay nói:
- Tiền bối, lễ này quá lớn ...
Lão cắt ngang:
- Không lớn, dự là một tháng sau nó sẽ tiến hành đột phá, hãy tranh thủ thời gian, hơn nữa, cũng không ít kẻ dòm ngó.
Lão liếc mắt nhìn thần sắc Vũ Phàm, lão yêu thích hắn, quý hắn ở một điểm, hắn hành sự vẫn biết trên biết dưới, có tình có nghĩa, ở tu chân giới này, không ít kẻ biến cường liền phủi sạch mọi ân tình cũ.
Nhưng Vũ Phàm lại không như vậy.
- Vâng thưa tiền bối!
Vũ Phàm đáp lại lời lão.
Lão lại đặt lên bàn một cây kiếm gỗ, lão nói:
- Nhất Niệm của ngươi hiện đang tu sửa, vậy thì dùng tạm thanh kiếm này của lão phu đi!
Thanh kiếm gỗ này nhìn qua vô cùng tầm thường, chẳng toát lên một chút khí tức bất phàm nào cả.
Vũ Phàm lấy hai ngón tay miết dọc sóng kiếm, một luồng sát khí lạnh lẽo ẩn ẩn hiện hiện, làm Vũ Phàm cảm thấy vô cùng thú vị, kiếm mang cũng hiển lộ theo cái miết tay này của hắn.
- Tiền bối, hảo kiếm, không biết tiền bối gọi nó là gì?
Lão uống cạn chén rượu rồi nói:
- Mộc Kiếm!
Kiếm này là thanh kiếm đầu tiên của lão.
Vũ Phàm thu kiếm, trịnh trọng nói:
- Đa tạ tiền bối ban bảo!
Lão gật đầu cười hòa ái, danh kiếm phải nằm trong tay cường giả mới có thể phát huy hết tiềm năng của nó.
truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên