Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 232: Gặp lại cố nhân



Sớm hôm sau,

Mấy ngày nay trăng cũng đã gần như tròn trịa, chỉ khuyết một chỗ nhỏ nữa mà thôi, sương độc trong Nguyệt Sương đầm cũng đã tản đi đáng kể, không còn dày đặc như mấy ngày trước nữa, tuy vậy bằng mắt thường vẫn còn thấy từng làn sương trắng đục cao quá đầu người phiêu đãng trong không khí.

Lúc này, Vũ Phàm cùng bốn vị sư đệ đang đứng ở trên một ngọn núi cao quan sát xuống cái đầm bên dưới.

Đầm Nguyệt Sương nằm lọt thỏm giữa rừng cây cao lớn rậm rạp, bốn phía núi non trùng điệp, địa thế vô cùng hiểm trở, tuyệt đối là một chỗ vô cùng phù hợp để ẩn nấp và lẩn trốn.

Nhưng mà cũng chính vì như vậy mà nó cũng là tuyệt địa.

Vũ Phàm quan sát hồi lâu, hắn buộc miệng nói:

- Chỉ cần một mồi lửa, con Mãng Giao kia chỉ có thể trốn trong đầm.

Ở cách đó không xa, Thiên Tuyết Mai cũng vừa đến không lâu, nàng nói với đồng môn của nàng:

- Chỗ này chỉ cần một ngọn lửa, liền biến thành tuyệt địa a!

Cả hai gần như nói cùng một lúc, liền đưa mắt nhìn nhau, Thiên Tuyết Mai không nhận ra Vũ Phàm thì không nói, nhưng Vũ Phàm hắn lại dễ dàng nhận ra nàng.

Nàng nở một nụ cười yểu điệu thục nữ với Vũ Phàm, có ý định muốn tiếp cận hắn để moi thêm thông tin.

Nhưng mà Vũ Phàm thấy vậy, cũng chỉ nhẹ gật đầu, rồi dời ánh mắt xuống phía Nguyệt Sương đầm bên dưới, thời gian hắn dừng trên người nàng chưa quá ba giây, làm cho Thiên Tuyết Mai hoài nghi nhân sinh một hồi, chẳng lẽ nàng không đủ sức hấp dẫn với hắn sao.

Mấy tên khác nhìn thấy dung mạo và thân hình kiều diễm của nàng, chính là nhìn không rời mắt được một giây, ngay cả Tống Thư Liễu cũng từng có lúc thất thố khi nhìn thấy nàng, vậy mà cái tên này đội mũ tre này với tên cướp quả Hàn Độc Thụ trong bí cảnh sao lại có thể lơ nàng một cách dễ dàng đến như vậy, chẳng lẽ hai tên này đều luyện công pháp tự cung!

"Hừ ... tức chết bổn tiểu thư mà!"

Phái yếu mấy nàng, tự hào nhất là nhan sắc và mị lực của bản thân, vậy mà hai tên này đều bơ nàng một cách lạnh lùng như vậy, làm nàng có chút bực bội và mất mát.

Vũ Phàm quan sát kỹ bên dưới lại một lần nữa, cẩn thận ghi nhớ địa thế ở đây xong liền nói:

- Chúng ta đi thôi!

Hắn xoay người, dẫn theo đội ngũ đi xuống núi, Thiên Tuyết Mai tò mò nhìn theo bóng lưng của hắn, nàng cảm giác có chút quen thuộc.

Gió thổi ngược từ sườn núi thổi lên, nàng cảm thấy có hai mùi hương rất giống với tên nàng từng gặp bên trong bí cảnh, mà mùi hương này nàng cũng từng ngửi thấy trên người của Kiếm Vương đệ tử, Khương Chính Hạo.

Độc Sư như nàng đều có khả năng phân biệt được nhiều loại mùi hương khác nhau trong gió, chưa kể đến nàng một thân Độc Thể thiên phú tuyệt luân nên ngũ quan của nàng cực kỳ linh mẫn, hơn hẳn người bình thường rất nhiều.

Thành thử ra Vũ Phàm đã cố ý che giấu nàng vẫn phân biệt được rất rõ.

Nàng buộc miệng thăm dò:

- Là Khương công tử phỏng?

Vũ Phàm nghe vậy thì cũng không có làm ra phản ứng gì, cước bộ vẫn đều đặn, duy chỉ có bốn người đi sau lưng Vũ Phàm, là có chút phản ứng, mà Thiên Tuyết Mai chỉ cần vậy là đủ, nàng liền nói tiếp:

- Khương công tử là chê tiểu nữ tu luyện độc công mà xa cách sao?

Vũ Phàm chỉ nói:

- Ta không bài xích độc công của nàng!

Nói rồi, hắn đi thẳng, không có quay lại nhìn nàng một cái.

Nhìn gió thổi từ dưới lên trên, Vũ Phàm liền đoán ra nàng dựa vào mùi hương của cơ thể hắn mà nhận biết.

Cái mùi đặc trưng này của hắn là do Thiên Độc Vương Cổ Tằm và Quỳnh Hoa Tửu cổ trùng phối thành, hắn cũng vô phương hoàn toàn che đậy đối với những người có khứu giác mạnh mẽ như nàng.

Có lẽ sau lần này hắn thật sự phải tìm cách khác thôi.

Câu trả lời này của Vũ Phàm là lần đầu nàng được nghe, mấy tên khác khi được nàng hỏi về vấn đề này, dùng rất nhiều lời lẽ hoa mỹ để lấy lòng nàng, duy hắn trả lời gọn lỏn như vậy, hơn nữa tông giọng dứt khoát, cũng không phải là chần chừ suy nghĩ câu trả lời để lấy lòng nàng.

Nàng đứng ngây người một lúc, rồi cười tự giễu như thể chua xót cho một thân độc thể và số phận của nàng vậy.

Nàng lấy ra cái nón trúc có dải lụa đội lên đầu, che đi nỗi buồn trong ánh mắt, nối bước theo sau hắn, gió thổi lồng lộng, tâm tư nàng như bị gió cuốn đi, hồn nàng như thể bị hắn câu dẫn đi mất.

"Mẫu thân, đây là ... cái cảm giác mà người từng nhắc đến ư ...?"

Mắt nàng trĩu nặng nỗi buồn nhìn theo bóng lưng Vũ Phàm.

Trở về quán trọ, Vũ Phàm cũng không vội lên phòng, tùy tiện kiếm một cái bàn ngồi xuống, nghe ngóng tình hình ở xung quanh, xem xem có thông tin gì hữu ích hay không.

Đệ tử Hoa Sơn Cổ Phái bây giờ mới tập trung về đây, dẫn đầu là Tống Thư Liễu, trong đội ngũ có cả Diêu Mộng Dao và Chung Bá Nhã.

Lại nói chút chuyện xưa, tên họ Chung nhờ vào sự phân tích của trưởng bối sớm đã đoán ra kẻ phế tay hắn là Vũ Phàm, nhưng hắn và Chung gia chỉ có thể ngậm bồ hòn làm thinh, vì bây giờ thân phận của Vũ Phàm có chút phức tạp.

Nếu tình báo của Chung gia không sai, Vũ Phàm còn có mối quan hệ không tệ với vị kia, mà tính khí của vị lão nhân này vô cùng khó đoán, chọc giận y, ngay của Hoa Sơn Cổ Phái cũng có thể bị tru sát.

Cho nên dù Chung Bá Nhã rất khó chịu với Vũ Phàm, nhưng bên ngoài vẫn thể hiện khí khái của nam nhân, có làm có chịu, thắng không kiêu bại không nản, tranh thủ thêm sự mến mộ của không ít đệ tử bên dưới.

Hơn nữa, còn thành công đẩy lên đầu Vũ Phàm cái nồi đen, ra tay tàn độc với người chống đối hắn, làm giảm thiện cảm của hắn với Hoa Sơn cổ phái đệ tử.

Thậm chí có nhiều đệ tử còn ra mặt chỉ trích Vũ Phàm ra tay tàn nhẫn như vậy chính là không đủ khí khái quân tử mà Hoa Sơn theo đuổi lâu nay, gán cho hắn cái danh ngụy quân tử phủ nhận công lao trảm ma tộc của hắn ở trong bí cảnh.

Diêu Mộng Dao và Tống Thư Liễu mấy lần có lên tiếng giải vây cho Vũ Phàm, nhưng mà tình ngay lý gian, lại thêm mấy vị đệ tử bị Vũ Phàm đánh bại lần đó trong lòng có chút uất ức nghe họ Chung tác động tới lui thành ra cũng ngả theo hắn mà chỉ trích Vũ Phàm.

Công phu đổi trắng thay đen này của Chung Bá Nhã làm rất là thành thục. Mấy việc này đều là hắn dùng lợi ích ở sau màn mua chuộc giật dây bọn họ làm ra.

Quả nhiên là con gà tức nhau tiếng gáy a!

Đâm ra bây giờ trong Hoa Sơn Cổ Phái không mấy ai ưa thích Vũ Phàm cả.

Duy có điều mà Chung Bá Nhã và trên dưới Chung gia đều lo sợ, chính là Tống gia không có bất kỳ biểu hiện gì sau khi Tống Thư Liễu trở về, làm bọn họ lúc nào cũng mang theo nỗi lo âu.

Vũ Phàm đưa mắt nhìn sang đám người cổ phái, bọn họ quả thực rất tuân thủ câu nói hành sự quang minh chính đại a.

Ra ngoài hành sự mà lại ăn vận phục sức cổ phái nổi bật như vậy, chính là không sợ địch nhân nhằm vào hay sao.

Tống Thư Liễu nhìn về phía Thiên Tuyết Mai, ánh mắt chứa đầy hận ý, hắn hừ lạnh rồi ngồi xuống.

Vũ Phàm ở bên này khẽ cười, thì ra là hắn bị nàng ta hạ độc thủ.

Vũ Phàm đang chú ý quan sát động tĩnh đám người Hoa Sơn Cổ Phái thì Xích Linh bước xuống, hắn thân là độc sư lẫn cổ sư cho nên khứu giác cực kỳ linh mẫn, từ trên người nàng, hắn cảm nhận được mùi đặc trưng của Bọ Hắc Thỉ.

"Là nàng!"

Vũ Phàm hớp một ngụm trà, ánh mắt lóe lên sát ý, nhưng chung quy từ đầu đến giờ hắn cũng không ngoái nhìn nàng một cái.

Nếu như nàng chỉ tò mò thăm dò một chút thì hắn có thể bỏ qua cho nàng, nhưng nếu nàng nhằm vào hắn có chủ đích, thì đừng trách hắn vô tình.

Xích Linh vô tình đi ngang qua chỗ của Vũ Phàm, hắn liền tiện thể đánh dấu truy tung nàng.

Xích Linh đến bây giờ vẫn không hề hay biết, nàng đã bị hắn nhắm tới.

Lý Trường Ca nhìn hệ thống rồi thở dài, tự trấn an bản thân.

" Đây là cái nhiệm vụ dễ nhất, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì!"

Nói rồi hắn đi đến chỗ của Vũ Phàm đang ngồi.

Đột nhiên có người tiếp cận, Vũ Phàm liền cẩn trọng dùng thần thức khóa chặt y lại, bốn người còn lại, cũng sẵn sàng xuất thủ bất cứ lúc nào.

Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng a!

"Ting! Cảnh báo Nguy Hiểm!"

"Giỡn chơi a! Ta chỉ là đến gần hắn một chút!"

Lý Trường Ca trong lòng kêu khổ không thôi, y chắp tay nói với Vũ Phàm từ xa:

- Vị huynh đài này, xin thứ lỗi, ta nhìn huynh có chút quen, không biết huynh có phải là Khương công tử của Nhậm gia?

Vũ Phàm nhíu mày, ánh mắt lộ ra tia dị sắc, cái tên đội mũ mang áo choàng này, làm sao có thể nhận ra hắn.

Vũ Phàm cố ý không có lên tiếng đáp lời y, muốn đối phương tự bộc lộ thân phận trước, nếu không thì hắn sẽ xem đối phương là mục tiêu để rút kiếm.

Lý Trường Ca chợt giả bộ thất thố nói:

- A ... tại hạ quên mất, tại hạ là Lý Trường Ca của Côn Luân cổ phái!

Nói rồi hắn tháo mũ xuống, tỏ ra rất thành ý.

Lúc này Vũ Phàm mới trầm giọng nói:

- Lý huynh tìm Khương mỗ là có chuyện cần bàn?

Cả quán trọ lập tức xôn xao, tên bên kia vậy mà lại là Khương công tử đại danh đỉnh đỉnh trong thế hệ trẻ.

Diêu Mộng Dao nghe đến Khương Chính Hạo liền chú ý phía bên này.

Ánh mắt nàng dán chặt trên người Vũ Phàm.

Không ít người xôn xao bàn tán.

- Đấy, ta nói rồi mà, hắn là Khương công tử!

- Hừ, mèo mù vớ phải cá mà thôi!

Tên nọ bực tức ném tiền cược lên bàn, trong lòng vẫn chưa hết bực bội, cho rằng hôm nay hắn không nên bước chân trái xuống giường.

"Ting! Hoàn thành nhiệm vụ 2 sao, làm bại lộ thân phận Vũ Phàm"

"Thưởng nhanh nhẹn + 2"

"Vũ Phàm đối với ký chủ nảy sinh hứng thú!"

Lý Trường Ca đổ mồ hôi hột, tên này không phải là thích nam nhân đấy chứ.

"Hảo cảm của Vũ Phàm đối với ký chủ - 5."

Lý Trường Ca cười khổ, tên họ Vũ này không nói đạo lý a.

Vũ Phàm hắn tự hỏi, làm sao Lý Tường Ca có thể nhận ra hắn, lẽ nào phương pháp ngụy trang của hắn có kẽ hở.

Mà cũng phải nói là lần này hắn không thay đổi diện mạo, chỉ là lấy nón che đi mà thôi, nếu tinh ý vẫn có thể đoán ra một hai.

Sở dĩ hắn không đổi diện mạo là vì thực sự không cần thiết.

Chỉ là không ngờ sẽ lộ sớm như vậy.

Lý Trường Ca ngồi xuống nói:

- Ta có thông tin này muốn trao đổi với Khương huynh.

truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)