Tiếu Ngưng Nhi rẽ màn che ngăn cách chính giữa hai người rồi tiến bước đi về phần của mình ở bên trong doanh trướng, nàng tiến đến bồn tắm chậm rãi đổ nước vào bên trong, tiếng nước chảy róc rách một lúc thì dừng lại, nàng lại lấy ra một túi hoa hồng khô từ trong không gian giới chỉ rải lên mặt nước.
Ở phía bên kia doang trướng, bởi vì Vũ Phàm tinh thần lực tương đối mạnh cho nên mọi động tĩnh ở trong này đều không lọt qua khỏi cảm nhận của hắn, hơn nữa đây lần đầu Vũ Phàm ở cùng nữ tử nên hắn cảm thấy có chút không quen, cảm giác ngượng nghịu khó tả.
Tiếu Ngưng Nhi chậm rãi tháo lớp áo bên ngoài vắt lên la phong sau đó cẩn thận ngoái nhìn về phía sau một chút rồi mới tháo nốt xiêm y bên trong để lộ ra thân hình trắng nõn tuyệt mỹ rung động lòng người, nàng rón rén bước vào bên trong bồn tắm ngâm mình, đột nhiên Ngưng Nhi cảm thấy có chút xấu hổ nên đầm mình dưới nước đến ngang cổ mới dừng lại.
Tiếu Ngưng Nhi khẽ đưa tay nghịch đám hoa hồng khô đang trôi bồng bềnh trên mặt nước, chốc chốc lại lấy tay kỳ cọ thân thể, mỗi lần như vậy đều phát âm thanh khe khẽ, cũng chính vì lý do này mà tai nàng sớm đã đỏ bừng bừng.
"A! Xấu hổ chết mất!"
Tiếu Ngưng Nhi tự dưng nghĩ ngợi linh tinh rồi đột nhiên nàng lặn sâu dưới nước một lúc lâu mới ngoi lên lại.
Mãi một lúc sau Tiếu Ngưng Nhi mới tắm rửa xong, nàng bước ra khỏi bồn tắm nước từ trên cơ thể nàng rơi long tong trên nền đá làm Ngưng Nhi xấu hổ đến đỏ ửng cả mặt, Tiếu Ngưng Nhi lấy tay che đi nhũ phong rồi rướn người lấy tấm lụa mỏng ở bên cạnh nhẹ lau nước trên cơ thể, rồi nhanh chóng mặc xiêm y vào.
Ở bên này, Vũ Phàm đã ngưng thiền nhập định, dựa theo khẩu quyết công pháp Tinh Thần Thôi Diễn Quyết rèn luyện tinh thần lực nên hắn cũng không quá để ý đến động tĩnh ở xung quanh, tránh được một màn ngượng ngùng ở trong này.
Sáng hôm sau, Vũ Phàm cũng đã gặp được đám người Tần Ngạo và Vân Triệt sau bao ngày xa cách, hắn cũng tranh thủ hỏi thăm tình hình ở nơi này.
- Ài, nói chung là tình hình hiện tại có vẻ không ổn cho lắm!
Tần Ngạo lên tiếng cảm thán, hắn và Vân Triệt là những tu sĩ ở tuyến đầu nên bọn họ là người nắm tình hình ở đây rõ nhất.
Vũ Phàm gật đầu, dựa theo lời kể của Tần Ngạo và Vân Triệt hắn cũng đã nắm sơ sơ tình hình ở đây, quân doanh ở nơi này có trách nhiệm phòng thủ sơn khẩu Tây Lĩnh là thông đạo duy nhất tiến nhập vào Chu Liệt Quốc ở phía Tây Nam, nếu như sơn khẩu Tây Lĩnh thất thủ thì Thất Đại Tà Phái sẽ tràn vào từ đây rồi tiến về phía Đông Nam hội họp với đại quân của chúng bao vây đại bản doanh Chu Liệt Quốc đang trấn thủ ở nơi đó.
Nhìn chung chiến sự đang càng lúc càng căng thẳng, mới đầu có khi cả tháng mới có một trận xung đột nhưng mà bây giờ cứ cách một hai tuần lại có một trận đánh nhỏ, phía Thất Đại Tà Phái càng lúc càng đẩy mạnh tần suất tấn công.
— QUẢNG CÁO —
Phía Tây Nam may mắn có núi non che chở, địa hình hiểm trở dễ thủ khó công chỉ có một thông đạo duy nhất là Tây Lĩnh này để tiến vào khác hẳn với phía Đông Nam địa hình tương đối trống trải, cần lượng lớn binh lực dàn trải dọc theo các lộ tuyến quan trọng để phòng thủ.
Tuy nhiên Thất Đại Tà Phái ngày càng mở rộng quy mô tấn công ở phía Đông Nam trên diện rộng, thành thử lực lượng của Chu Liệt Quốc phải dàn mỏng ra hơn nữa, mặt khác hiện lại có nhiều chỗ đang liên tục thất thủ, ở phía này thì Thất Đại Tà Phái cũng đang âm mưu nhăm nhe tấn công quy mô lớn để chiếm cứ thông đạo Tây Lĩnh mở đường cho đại quân bọn chúng tiến vào vây công đại bản doanh ở Đông Nam.
Vũ Phàm liền nhận thức ra được điểm trọng yếu đó, dựa trên tình hình này thì hắn đang ở đầu của ngọn sóng lớn, bất cứ lúc nào chỗ này cũng có thể bị tiến công quy mô càn quét bởi đám tà phái.
- Nói như vậy chẳng phải là chúng ta có thể bị đánh úp bất cứ lúc nào sao?
Vũ Phàm lên tiếng hỏi ngược lại Tần Ngạo và Vân Triệt.
- À ừ ! thì đúng là như vậy !
Tần Ngạo ậm ờ lên tiếng xác nhận, hắn cũng khá nhạy bén như Vũ Phàm nên sớm đã nhận thức được điểm này, mặc dù nhìn nơi này sóng yên biển lặng như thật ra là đang trong tình thế nguy cấp.
Vũ Phàm nhìn quanh một lượt đám tu sĩ và binh sĩ ở đây hầu như đều là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ trở xuống, nếu như bị đánh úp đột ngột khả năng bị Thất Đại Tà Phái càn quét tàn sát một trận là không nhỏ.
- Chỗ này lực lượng có chút yếu a! - Vũ Phàm nhỏ giọng nói.
Vân Triệt và Tần Ngạo liên tục gật đầu, nhưng bên trên cũng không thể nào làm khác được bởi vì phía Đông Nam cũng đang khá căng thẳng, hơn nữa thời gian gần đây ở chỗ này hầu như rất ít xảy ra xung đột.
- Ta suy đoán hẳn là Thất Đại Tà Phái cố tình làm như vậy để mài mỏng lực lượng ở Tây Lĩnh sau đó sẽ ồ ạt tiến đánh vào đây bất ngờ.
Vũ Phàm đưa ra phán đoán của hắn, Tần Ngạo và Vân Triệt sắc mặt liền căng thẳng bọn họ hít một ngụm khí lạnh, nếu như suy đoán của Vũ Phàm là thật thì bọn họ đang ở trong tình trạng nguy hiểm a!
- Ngày mai ta sẽ theo các ngươi ra sơn khẩu quan sát một lát! — QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm đột ngột đề nghị, Tần Ngạo và Vân Triệt đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu nhận lời hắn.
Xế chiều ngày hôm sau, cuối cùng Vũ Phàm đã luyện đủ số lượng Hồi Khí Đan yêu cầu trong ngày, hắn cất tấm địa đồ vào trong nhẫn trữ vật rồi đi ra ngoài, thấy Vũ Phàm rời đi Tiếu Ngưng Nhi nói.
- Sư huynh muội có thể đi theo không?
Vũ Phàm lắc đầu rồi nhanh chân bước ra ngoài, để lại nàng đứng tần ngần ở đằng sau, đôi mắt có chút buồn bã nhìn theo bóng lưng hắn.
Vũ Phàm đi được một lúc lâu thì Ngô Vũ Hiên đến hắn lớn giọng nói.
- Tiếu Ngưng Nhi có phải muội ở bên trong không? - Giọng hắn có chút bực bội và gấp gáp
Tiếu Ngưng Nhi nghe thấy nhưng nàng không đáp lời hắn, tiếp tục tán nhuyễn dược liệu mặc kệ Ngô Vũ Thiên đang đứng ở bên ngoài.
- Tiếu Ngưng Nhi sư muội, ta thật sự muốn gặp muội một lát, muội có thể ra gặp ta được không, ta biết muội đang ở bên trong!
Tên họ Ngô cố chấp lên tiếng lần nữa, nhưng mọi thứ vẫn như cũ không ai đáp lại lời hắn, Đới Mộc Bạch nói với hắn.
- Đệ đệ của đệ đã chính mắt đệ ấy đã nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau a! Không thể nào sai được.
Ngô Vũ Thiên nóng lòng mở tung màn che doanh trướng ra xồng xộc đi vào bên trong.
Xiu!
Choang! — QUẢNG CÁO —
- Ám khí? - Ngô Vũ Thiên hừ lạnh.
Phập! Một cái châm độc ở hướng ngược lại lập tức cắm lên cổ hắn, làm hắn đau nhói, chất độc tê liệt nhanh chóng tỏa ra làm hắn đổ gục xuống đất, lúc này Tiếu Ngưng Nhi mang theo nhuyễn kiếm đi đến trước mặt hắn.
- Ngô sư huynh xông vào nơi luyện đan của Luyện Đan Sư là vô cùng thất lễ, huynh không biết sao?
Tên họ Ngô tê liệt nằm dưới đất khóe miệng khó khăn mở lời nhưng không thể phát ra âm thanh.
- Phiền các vị sư huynh vui lòng về cho! Ngưng Nhi hiện đang luyện đan cho quân doanh không có thời gian tiếp khách!
Ngưng Nhi giọng tức giận nói.
Độc tê liệt này của Vũ Phàm đã được điều chế lại dựa theo phương pháp trong Vạn Độc Luận Giải, hiệu quả so với độc tê liệt bình thường cách biệt rất lớn, ngay cả tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng khó có thể chống đỡ huống hồ là Luyện Khí kỳ đỉnh phong như Ngô Vũ Thiên.
Đới Mộc Bạch mặt mày tái mép vội cõng Ngô Vũ Thiên rời đi, hắn cố tình thêm dầu vào lửa.
- Khẳng định là bọn họ có vấn đề a!
Tên Ngô Vũ Thiên trong lòng lửa giận ngập trời, hai mắt long sòng sọc nhìn về phía trước.
.