Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 46: 46





Vũ Phàm di chuyển ở trong bóng tối như một bóng ma quỷ dị, ngay cả Vân Triệt bám theo sát lưng hắn cũng phải khó khăn lắm mới nắm bắt được chuyển động của Vũ Phàm.

Ngay khi đến gần khu vực tuần tra của đám Thất Đại Tà Phái, Vũ Phàm liền cẩn trọng hơn hẳn.

Một đốm sáng le lói trong màn đêm tăm tối phát ra từ ngọn đuốc trên tay của một tên tuần tra, hắn ngáp dài uể oải nói với hai tên bên cạnh.

- Ài, thật là buồn ngủ quá đi!
- Sư huynh hay chúng ta kiếm một nào ngủ một lát rồi trở về, dù gì quanh đây cũng chẳng có ai cả.

- Hừm, ta cũng nghĩ vậy, haha …
Nói rồi hắn khoác vai hai tên sư đệ đi tìm một chỗ khuất khuất, sau đó cả ba tên liền dựa lưng vào một gốc cây mà ngủ, ngay cả đuốc lửa cũng bị chúng dập tắt vì sợ bị đồng bọn phát hiện.

Vũ Phàm ra hiệu cho Vân Triệt và Tần Ngạo theo sát hắn, từ từ tiếp cận ba tên vừa nãy.

Xiu! … Phập! …
- Hự! a … a … a
Ba tên kia ngay lập tức sủi bọt mép co giật dữ dội hai mắt trắng dã chết ngay tại chỗ.

“Lợi hại” Tần Ngạo tán thưởng một câu trong đầu, rồi quay sang giơ ngón tay cái lên với Vũ Phàm.

Ở phía bên kia mấy nhóm khác tách ra từ đội ngũ bọn họ cũng nhanh chóng hạ gục thêm được một hai toán lính tuần tra.

Bỗng nhiên đằng xa vọng lại một tiếng la thất thanh.

- Có kẻ đột … !

Keng! Keng! … Keng!
Tiếng kẻng báo động vang lên dồn dập ở phía trạm gác hàng loạt bó đuốc sáng rực hiện lên, đám tà phái từ bên trong tràn ra khu rừng trước mặt bắt đầu tìm kiếm những kẻ đột nhập.

Ba người Vũ Phàm lập tức rút lui về lại phía sau, nhưng đã chậm, một loạt mũi tên rực lửa từ phía trạm gác bắn tới.

Xoạt! Xoạt! Xoạt! …
— QUẢNG CÁO —
- A … cứu ta!
Một tên xui xẻo trong đội ngũ đột kích lần này bị trúng tên hét toáng lên làm lộ vị trí của bọn họ.

- Ở đằng kia mau qua đó! – Đám tà phái nhanh chân chạy về phía bên này.

“Chết tiệt!” Vũ Phàm chửi thầm một câu.

- Giết!
Không biết bên nào là bên chủ động trước, chỉ thấy hai bên hét lớn lao vào nhau mà tử chiến dữ dội.

Bành! Bành!
Hết cách, Vũ Phàm đành phải yểm trợ đội ngũ, ở phía sau Vũ Phàm rút kiếm ra khỏi võ, giậm chân lên mặt đất lập tức biến mất tại chỗ lao vào một tên Luyện Khí kỳ lục trọng thiên mà oanh kích.

Choang! Choang! …
Tên này chống đỡ được hai ba chiêu liền gục ngã, bị Vũ Phàm một kiếm chém bay đầu, cái đầu lâu của hắn còn rỉ máu lăn lông lốc ở đằng xa.

BÀNH!
Bị tấn công bất ngờ, nhưng Vũ Phàm vẫn kịp tế lên Nhất Niệm kiếm chống đỡ một chưởng này của đối phương.

“Trúc Cơ kỳ!” Vũ Phàm chợt ngưng trọng, dựa vào khí lực của tên này hắn phán đoán tu vi của kẻ trước mặt ít nhất phải là Trúc Cơ sơ kỳ.

- Tiểu tử để lại cái mạng cho ta – Tên tà phái hét vào mặt Vũ Phàm một cách hung tợn.

Vũ Phàm hừ lạnh, hắn lập tức bế khí ngưng thở, đột ngột từ trong túi áo ném độc phấn về phía tên kia.

- Vô sỉ! – Tên kia đưa tay che mũi, miệng vẫn không quên mắng chửi.

Đối phương để lộ sơ hở Vũ Phàm liền một kiếm chém tới.

“Sát Long Kiếm Kỹ - Đoạn Vĩ”
Bành! Choang! Choang! — QUẢNG CÁO —
Tên kia khí lực cũng không nhỏ vậy mà vẫn có thể gắng gượng chặn được một chiêu này của Vũ Phàm, hắn trong lòng âm thầm kinh hãi đánh giá tên chính phái trước mặt, “thật mạnh a!”.

Vũ Phàm thân pháp linh hoạt, thế công quỷ dị khó lường làm hắn không có chỗ hở để phản công chỉ biết giơ kiếm lên chống đỡ, trên mặt tên tà phái đã lấm tấm mồ hôi ánh mắt đã có chút sợ hãi.

Đột nhiên hắn há miệng phun ra một thanh chuỷ thủ, chủ thuỷ được bọc bởi chân khí bắn tới chỗ Vũ Phàm với tốc độ vô cùng nhanh.


Phập!
Vũ Phàm lách người né tránh, thanh chuỷ thủ cắm sâu vào trong thân một cây đại thủ ở gần đó lút tới tận cán, khí lực lớn vô cùng.

“Ha, là pháp khí của tu sĩ Trúc Cơ kỳ!” Vũ Phàm liền nhận ra vật vừa tấn công hắn.

Bốn cái châm độc nhanh chóng trượt xuống lòng bàn tay Vũ Phàm, hắn ném chúng về phía tên tà phái.

- Điêu trùng tiểu kỹ! – Tên kia tự trấn an mình.

Choang! …
Hắn đỡ được loạt ám khí này của Vũ Phàm một cách dễ dàng, dù gì hắn cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, tốc độ và sức bền không thua kém Vũ Phàm là bao, thậm chí có phần nhỉnh hơn.

Vũ Phàm hừ lạnh, nhanh chóng tìm điểm sơ hở trong kiếm pháp của đối phương, “là bên trái!”, Vũ Phàm cười lạnh đột ngột lướt qua bên trái của đối phương chém tới.

“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - tam trọng thiên”
Ầm!
Kiếm khí chém nát một đường dài hơn một trượng trên mặt đất để lại một cái rãnh sâu hoắm, tên kia tuy né được đòn chí mạng nhưng bả vai cũng bị trúng chiêu, đau nhức từng hồi, xương đòn lòi ra cả bên ngoài, hắn cắn răng nhịn đau tìm cách lùi lại.

Tâm niệm tên tà phái cố gắng câu thông với pháp khí ở đằng xa dùng chân khí triệu hồi nó trở về, phản sát Vũ Phàm.

Nhưng vừa này hắn dùng lực quá mạnh, thanh chuỷ thủ cắm sâu trong thân của đại thủ bây giờ không cách nào triệu hồi.

“Chết tiệt!” Hắn chửi thầm, rồi dứt khoát quăng ra một tấm phù lục.

Đoàng!
Vũ Phàm kịp thời lách người sang một bên né tránh lôi điện công kích, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên tà phái như nhìn một cái xác.

— QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm từ trong nhẫn trữ vật triệu hồi tới một cái hoả phù, ném về phía đối phương, hoả diệm bùng nổ làm che mất tầm nhìn của hắn, sức nóng bỏng rát của hoả phù làm hắn phải lấy tay che mắt lại để tránh bị tổn thương.

Vũ Phàm thấy hắn làm như vậy liền cười lạnh, ném lúc một hơn sáu cái độc châm về phía đối phương, tên tà phái cảm nhận được nguy hiểm và nghe thấy tiếng rít trong gió của độc châm liền huy kiếm chém loạn.


Choang … choang
Phập! Một cái độc châm cắm thẳng vào hông của hắn, làm hắn đau đớn không thôi vội vàng dùng chân khí phong bế đầu châm lại, hơi thở dần trở nên nặng nhọc.

Đối thủ phân tâm, Vũ Phàm liền chớp cơ hội đánh đến một chiêu Mai Hoa Kiếm của Huyễn Ảnh Kiếm Pháp, kiếm chiêu vô cùng vô tận tạo ra vô số kiếm quang ở trước mặt hai người, tên kia bị đau lực phòng ngự giảm sút liền thụ thương.

Hắn lau đi vệt máu trên khoé miệng, từ trong túi trữ vật quăng ra một cái hoả phù.

Đùng! Vũ Phàm lấy Nhất Niệm che lại đôi mắt, lại chém ngang một chiêu Quang Lưu Trảm tản đi hoả diệm trước mặt truy theo tên kia sát rạt.

- Mẹ kiếp! – Tên tà phái văng tục, hắn cũng không rõ rốt cuộc hắn là tà phái hay Vũ Phàm mới là tà phái đây, đối phương lâm trận sát khí đằng đằng, không từ mọi thủ đoạn để giết địch làm hắn có chút bất an.

Vũ Phàm một kiếm truy tới, Xuất Kích Kiếm Quang nhanh như thiểm điện đánh thẳng vào một bên gối của hắn, hắn đang lao đi liền cảm nhận được đau đớn, ngã khuỵ xuống đất vội dùng phi kiếm tiếp tục lướt đi.

Vũ Phàm cười lạnh, độc châm trong tay hắn phóng ra như lôi điện cắm thẳng lên ót của tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ, tên này di chuyển thêm được một đoạn thì đổ gục trên mặt đất chết không nhắm mắt.

Vũ Phàm truy theo hướng hắn bỏ chạy đến bên cạnh cái xác nhanh chóng nhặt nhạnh chiến lợi phẩm rồi lùi lại.

Chiến sự ở phía bên kia càng lúc càng rối ren, địch nhân liên tục tràn ra tiếp viện, Vũ Phàm hét lớn.

- Mau rút lui thôi!
Hắn vừa dứt lời, đám người chính phái ô hợp liền như vỡ trận, bỏ chạy tán loạn, thân ai nấy lo.

.