Hồng Lâu Đường Chủ

Chương 33: Nhân sinh như kịch



Sau khi trở về từ điện của Cách Tang Lan Độ, Cố Đông Ly theo lối cũ quay về điện Thương Uyên. Hôm nay Huyết Vũ Bán Nguyệt bí mật xuất cung từ sáng sớm, ba ngày sau mới quay về nên nàng mới có thể tự do mà đi như vậy. Tuy hắn không nói cho nàng biết xuất cung để làm gì nhưng Cố Đông Ly đã đoán được đại khái.

Từ sau trận đảo chính, một số thành phần chủ chốt vẫn chưa bắt được. Nhậm Tà, phe cánh số một của Hoàng Hậu tiền nhiệm đã mất tích không dấu vết. Dù Huyết Vũ Bán Nguyệt đã lật tung cả Nhậm Gia mà hắn vẫn không xuất đầu lộ diện.

Đoán chừng Huyết Vũ Bán Nguyệt sẽ không từ bỏ. Trong số ảnh vệ mà Huyết Vũ Bán Nguyệt đào tạo có một đội ảnh vệ thân thủ cao siêu, núp sâu trong bóng tối, là “cái bóng” của Huyết Vũ Bán Nguyệt. Mấy hôm trước nàng đã nhìn thấy Vô Thương cầm theo mật lệnh gửi cho “cái bóng”, xem ra Huyết Vũ Bán Nguyệt muốn nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạ.

Lần này đột ngột xuất cung, có vẻ đã nắm được manh mối gì.

Cố Đông Ly rẽ vào lối mòn, vào điện Thương Uyên theo đường cửa nhỏ ở hậu viện. Nàng tưởng mình quay về trót lọt, nào ngờ Vô Thương đã đứng chờ sẵn trước cửa phòng.

Cố Đông Ly hơi chột dạ. Nàng biết Vô Thương không xấu nhưng y là bộ hạ thân tín của Huyết Vũ Bán Nguyệt. Không đi theo bảo vệ mà ở lại điện Thương Uyên, xem ra Huyết Vũ Bán Nguyệt sợ nàng tranh thủ thời cơ bỏ trốn mất đây mà.

Vô Thương nhìn nàng, nhíu mày một cái rồi thẳng thắn hỏi: “Ngươi đi đâu?”

Nhìn dáng vẻ này có lẽ Vô Thương chỉ vừa mới biết nàng không ở trong điện, không biết nàng đã đi đâu. Luận thân thủ, nàng không thua kém Vô Thương, y muốn theo đuôi nàng không phải dễ. Nhưng chuyện đêm nay nếu không rõ ràng, một khi Vô Thương báo lại Huyết Vũ Bán Nguyệt, hắn thông minh có lẽ sẽ đoán ra ý đồ của nàng.

Cố Đông Ly lại muốn cược một phen.

“Ta đến chỗ Cách Tang Hoàng Hậu.”

Vô Thương giật mình, vẻ mặt nghiêm trọng: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể chạy trốn.”

Cố Đông Ly cười, đuôi mắt hơi cong lên, nàng mân mê lọn tóc trong tay.

“Ngươi không cản được ta.”

Ngoại trừ Huyết Vũ Bán Nguyệt, tạm thời trong đội ảnh vệ chưa có ai là đối thủ của nàng. Nếu thật sự bức tới mức đối đầu sống chết, thì khả năng cao là nàng trọng thương mới có thể thắng được Vô Thương, cũng đồng nghĩa Vô Thương bỏ mạng.

Vô Thương hiểu điều đó. Cố Đông Ly vì thân phận ở trong lầu xanh mới không dụng võ, trên thực tế thân thủ võ thuật của nàng đều là Huyết Vũ Bán Nguyệt đích thân truyền dạy. Vô Thương chưa từng giao đấu với nàng, nhưng có một lần đã được tận mắt nhìn thấy thủ pháp của nàng khi đi thực hiện nhiệm vụ bí mật.

“Ngươi định phản bội sao? Nếu ngươi có ý định đó, dù ta chết cũng sẽ không để ngươi đi.”

Cố Đông Ly cười xoà: “Không đến mức đồng quy vu tận, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta từ trước đến nay chưa từng có suy nghĩ sẽ phản bội, sau này cũng như vậy. Ta không phản bội người, ta cũng không thể phản bội chính bản thân mình.”

Cố Đông Ly tiến lại gần Vô Thương, nàng nói tiếp: “Nếu ta tiếp tục ở lại, đối với người, đối với ta đều không có lợi. Ta tin ngươi có thể thấy rõ. Vô Thương, niệm tình chúng ta đều cùng nhau lớn lên, ta không muốn làm hại ngươi, ngươi cũng đừng cản trở ta.”

Vô Thương siết chặt tay. Những lời nàng nói y không phản bác được. Người ngoài không hiểu chính trị như Vô Thương còn hiểu được nếu Huyết Vũ Bán Nguyệt vẫn tiếp tục trầm mê sẽ gây ra đại hoạ gì thì làm sao Huyết Vũ Bán Nguyệt lại không hiểu. Hắn rõ ràng hiểu nhưng vẫn mặc kệ.

Vô Thương thì không mặc kệ được. Một bên là chủ tử thề sống chết, một bên là bằng hữu, là chiến hữu vào sinh ra tử cùng nhau. Vô Thương không muốn nhìn công sức của Huyết Vũ Bán Nguyệt đổ sông đổ bể, lại không muốn nhìn Cố Đông Ly vùi chôn cả quãng đời còn lại ở điện Thương Uyên này.

Chiến tranh đã kết thúc rồi, thời kì tranh đấu đã kết thúc, phải đi đến hồi kết rồi. Ai cũng nên có được hạnh phúc, một kết cục mà cả hai đều đi vào con đường không lối thoát như vậy không phải là kết cục tốt. Đấu tranh lâu như vậy, lẽ nào chỉ để xem kết cục đau khổ thế này thôi sao.

Chính bản thân Vô Thương cũng không thể giương mắt nhìn.

“Ta không cản trở ngươi, ngươi cũng không thể đi được. Chủ thượng sẽ không để ngươi đi. Nếu thất bại, ngươi sẽ là vạn kiếp bất phục.”

“Ta đã không còn lựa chọn khác nữa. Nếu ta thất bại thì quy tắc cũ của ảnh vệ.”

Quy tắc cũ đương nhiên là Vô Thương biết. Ảnh vệ đi thực hiện nhiệm vụ đều mang theo bên mình một viên thuốc độc nhét trong kẽ răng, thành công thì không sao, thất bại thì cắn vỡ viên thuốc tự sát. Bảo toàn bí mật, bảo toàn danh dự, đây chính là quy tắc của ảnh vệ. Cố Đông Ly cũng có một viên, là kịch độc. Nếu nàng thất bại, nàng sẽ tự sát.

Vô Thương đột nhiên thấy rùng mình. Y không sợ chết, đã chọn làm ảnh vệ thì còn sợ gì cái chết. Y chỉ là cảm thấy cái chết này giống như Cố Đông Ly đã biết từ lâu nhưng vẫn lựa chọn. Cảm thấy một chút tiếc nuối không rõ.

“Ta còn một câu muốn hỏi ngươi.”

Cố Đông Ly nhìn Vô Thương, gật đầu. Vô Thương tiếp lời: “Ngươi có yêu chủ thượng không?”

“Ta có.”

“Vậy tại sao ngươi không ở bên người? Chủ thượng đối với ngươi thế nào tự ngươi hiểu rõ. Nếu ngươi đã yêu người thì ở bên người không phải là chuyện ngươi mong muốn sao?”

Cố Đông Ly cười. Lúc trước có lẽ là vậy, bây giờ khác rồi. Hoàn cảnh khác biệt, thân phận khác biệt, con người cũng khác biệt. Thế gian này đâu phải lúc nào cũng đứng nguyên như vậy. Thay đổi nhiều lúc chậm rãi đến không nhận thấy, nhiều lúc nhanh đến không thể quen được.

“Nhân sinh là một vở kịch dài. Người đứng dưới đài yêu dáng vẻ ta hát trên đài thì chỉ là quen dáng vẻ phấn son lụa là. Người tan kịch tàn, kịch hát xong rồi, ta phải quay về dáng vẻ vốn có của ta. Ta không thể sống trong dáng vẻ phấn son chỉ vì người yêu ta.”

Cố Đông Ly bước xuống bậc tam cấp, bước đi chậm rãi trên thềm đá lát giữa vườn hoa rộng lớn. Ánh trăng đêm soi vằng vặc trên bóng dáng thiếu nữ hồng y, đẹp đẽ kiêu sa mà bi thương vô hạn. Cố Đông Ly quay đầu nhìn điện Thương Uyên rực rỡ, nàng cười, dáng vẻ thê lương.

“Thế giới điên đảo vì vật chất phù hoa, ta chỉ mơ một giấc mộng phù sinh yên bình. Ta trả người về với ánh sáng xoa hoa lộng lẫy, năm dài tháng rộng, ta chỉ muốn quay về chốn nhân gian lặng lẽ một đời.”