Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1021: Hữu hảo vĩnh viễn (1)



- Chuyện thứ nhất, Tàng Kiếm đạo cung, muốn bản vẽ chính xác của Ngũ Hành đại pháo, tốt nhất là không khác nguyên bản một chút nào.

- Vậy chuyện thứ hai thì sao?

- Tàng Kiếm đạo cung, cần một nhóm vật liệu gỗ trân quý, nghe nói thế tử có một bán vị diện rất là thừa thãi Thụ Yêu, chúng ta muốn một số lượng vật liệu gỗ tương đối khổng lồ.

- Trả giá thế nào?

Tô Kính nghe xong, yêu cầu của đối phương rất không hợp lẽ thường, cho nên hắn biết, giá cả mà đối phương đưa ra nhất định cũng sẽ tương đối cao.

Kiếm Việt chân nhân rất là hài lòng, Tô Kính này, so sánh với trong truyền thuyết còn có thể tin tưởng hơn rất nhiều. Hắn nói ra công phu sư tử ngoạm mà đối phương cũng không có tức giận. Chẳng qua chỉ hỏi dùng cái gì để trao đổi mà thôi. Đây mới là thái độ mà một quân vương nên có.

Thế lực của Tô Kính lúc này đã đủ để xưng vương ở hải ngoại rồi.

- Tàng Kiếm đạo cung sẽ toàn lực ủng hộ thế tử. Quan hệ của chúng ta so với đồng minh càng gần hơn a.

- Sao chân nhân lại nói vậy?

- Giống như quan hệ giữa Khổng Tước đạo cung và Hầu gia vậy. Cho dù là Hoàng Đế, cũng sẽ không làm vượt.

Câu trả lời của Kiếm Việt khiến cho Tô Kính kinh ngạc. Bởi vì hắn rất hi vọng có một đạo cung có thể ủng hộ mình. Thế nhưng hắn cũng biết hy vọng này quá xa vời, khó có thể thực hiện được.

Hơn nữa nghe Kiếm Việt nói hắn mới hiểu được, quan hệ giữa Khổng Tước đạo cung và phụ thân tuyệt đối không có đơn giản như vậy.

Kiếm Việt tiện tay phong bế không gian, nói với Tô Kính:

- Năm đó Hầu gia cũng bởi vì đưa cho Khổng Tước đạo cung một vật mà từ đó Khổng Tước đạo cung toàn lực ủng hộ Hầu gia. Vì thế cho nên dù có đối nghịch với Thanh Dương đạo cung cũng sẽ không tiếc.

Tô Kính trầm ngâm, hắn không biết trả lời như thế nào. Cái bánh từ trên trời rơi xuống như vậy, chuyện tốt lớn như thế, hắn không dám nghĩ tới a.

Dường như Kiếm Việt cũng biết suy nghĩ của Tô Kính, hắn nói:

- Chúng ta toàn lực nghiên cứu Ngũ Hành đại pháo này, phát hiện ra nó đối với Tàng Kiếm đạo cung mà nói, có ý nghĩa rất là trọng đại. Chỉ cần thế tử đáp ứng mà nói, thực lực chỉnh thể của Tàng Kiếm đạo cung chúng ta sẽ tăng lên gấp mấy lần. Chuyện ủng hộ thế tử cũng là chuyện nên làm.

- Ta biết, chẳng qua là tài liệu của Thụ Yêu dùng để làm cái gì?

Tô Kính không nhịn được phải hỏi một câu.

- Trước tiên không nói tới cái này a.

Kiếm Việt nói với Tô Kính:

- Thế tử, không biết thế tử có nguyện ý giao hảo trọn đời với Tàng Kiếm đạo cung chúng ta hay không?

Lời này của hắn dồn dập, nghe qua giống như là bức bách vậy. Thế nhưng Tô Kính lại biết, đối phương tu hành đến loại trình độ này, loại hành động vòng vo đã là không cần thiết rồi.

- Giao hảo trọn đời soa?

Tô Kính nhìn Kiếm Việt chân nhân, trong ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ nghi hoặc.

- Là như thế này, chỉ cần thế tử còn, chỉ cần không đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta. Như vậy Tàng Kiếm đạo cung vẫn sẽ ủng hộ thế tử. Hơn nữa cũng sẽ không có nhà thứ hai nào đạt được đãi ngộ như thế tử.

- Tạo phản thì sao?

Tô Kính hỏi.

- Đương nhiên là không được rồi, Tàng Kiếm đạo cung phụng Khương thị làm Hoàng đế. Trừ phi Khương thị suy bại, quần hùng thiên hạ cùng đứng lên. Nếu không cho dù thế tử có ý nghĩ này thì Tàng Kiếm đạo cung cũng sẽ buông bỏ thế tử, chuyển sang ủng hộ đời sau của thế tử mà thôi.

Kiếm Việt nói như vậy đã đủ rõ ràng, Tô Kính tương đối hài lòng. Bởi vì loại ủng hộ này chính là loại mà hắn cần nhất.

- Được rồi, ta nên làm như thế nào đây?

- Ta có mang trận đồ đến, xin mời thế tử đi tới Tàng Kiếm đạo cung một chuyến. Đồng thời cũng kính xin thế tử mang theo bản vẽ của Ngũ Hành đại pháo. Nếu như hiện tại không có, ta có thể chờ thế tử mấy ngày. Ở trong Tàng Kiếm đạo cung còn có tiên khí Tam Sinh Thạch.

- Tam Sinh Thạch!

- Ha ha, cũng không phải là mảnh trong truyền thuyết, mà là thứ do tiên nhân luyện chế ra sau này. Lúc thế tử ký kết hiệp ước hữu hảo với Tàng Kiếm đạo cung, như vậy sẽ để lại dấu vết huyết hạch ở bên trong

- Dấu vết huyết mạch là gì?

Tô Kính không hiểu cho nên lập tức hỏi.

- Ồ. Chính là huyết mạch của thế tử, sau này chúng ta sẽ chọn một chi mạnh nhất trong huyết mạch của thế tử để ủng hộ. Mà Tàng Kiếm đạo cung thì lấy linh hồn của Trấn cung kiếm tiên để thề, dùng Tam Sinh Thạch làm chứng. Cho dù có là Đại La Kim Tiên thì cũng không có cách nào sửa đổi được.

- Được rồi, chân nhân chờ ta mấy ngày, ta muốn hoàn thiện bản vẽ thêm một chút. Bởi vì lúc trước bán ra ta cũng đã từng sửa chữa qua một vài chỗ.

Tô Kính đồng ý chuyện này. Cũng không cần phải suy nghĩ kỹ càng làm gì, bởi vì nếu như bỏ qua cơ hội lần này sẽ không có nữa.

Kiếm Việt chân nhân thấy vậy nở nụ cười vui vẻ, hắn vươn ra, đặt ở trước mắt Tô Kính. Ở trong lòng bàn tay của hắn có một đoàn quang mang nho nhỏ, năm màu rực rỡ.

- Đây là cái gì?

- Tinh hoa của Ngũ Hành Kiếm thuật, cho thế tử làm đồ đựng. Dau này khi chế tạo kiếm nang có thể liên tục không ngừng lấy ra kiếm ý ở bên trong. Kiếm ý này chỉ có thể tạo điều kiện cho thế tử chế tạo ra một cái kiếm nang duy nhất, hơn nữa lực lượng trong kiếm nang này. Người ngoài sẽ không thể nhìn trộm mà chỉ có thể sử dụng mà thôi.

Tô Kính mừng rỡ. Thứ này quá mức trân quý a, cũng có thể dùng để luyện chế một thanh kiếm khí thượng phẩm.

Hắn cũng không có nhắc tới yêu cầu gì mà đã đồng ý giao hảo cùng với Tàng Kiếm đạo cung. Lúc này Kiếm Việt chân nhân mới lấy ra tinh hoa của Ngũ Hành Kiếm thuật, đây là thưởng thức hành động này của hắn, đồng thời cũng coi như là bù đắp. Bởi vì làm sao Tàng Kiếm đạo cung có thể dùng tay không bắt giặc để thu lấy bản vẽ của hắn cơ chứ?

Kiếm Việt chân nhân nói:

- Thứ này, chỉ có thể để cho bản thân thế tử sử dụng, không nên giao cho bất luận kẻ nào xử lý. Mặt khác, nếu như Tàng Kiếm đạo cung từ trong bản vẽ của Ngũ Hành đại pháo nghiên cứu ra bộ phận cải tiến kiếm thuật, như vậy bên chúng ta sẽ phải người đi tìm thế tử. Về phần thứ này, sẽ một lần nữa chế tạo một cái cho thế tử, cho nên, thế tử đừng cầm nó để đi luyện khí, nếu không mà nói, thế tử sẽ thiệt thòi a.

Đây là giải thích việc đưa Ngũ Hành Kiếm thuật tinh hoa cho Tô Kính. Mà sau này Tàng Kiếm đạo cung còn chịu trách nhiệm duy trì thăng cấp.