Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1042: Xuất chinh lần nữa (1)



- Ta phát hiện tính cách các ngươi rất tốt, chúng ta ở chung không cần thổi phồng lẫn nhau.

Tô Kính gọi hai người tới sau đó giao một phần Ngũ Hành phi kiếm tinh hoa cho kiếm hai mươi một.

- Thế tử tính tình tốt, đại đa số người không chịu nổi hai chúng ta. Nếu không phải trong Đạo Cung có hai người chúng ta am hiểu luyện chế kiếm túi cũng không đưa tới chỗ thế tử.

Kiếm hai mươi vừa tiếp xúc với qua tinh hoa, hắn trả lời thành khẩn.

- Thế tử dễ dàng tha thứ chúng ta, chỉ hi vọng thủ hạ khác của thế tử cũng dễ dàng tha thứ chúng ta. Dù sao hai chúng ta cũng không kết giao với bọn họ, khả năng xung đột không lớn.

Kiếm hai mươi năm lên tiếng làm cho Tô Kính im lặng. Nói chuyện thẳng thắng quá mức sẽ làm người ta không thoải mái.

Tô Kính quyết định thăm dò hai người một chút, nói:

- Trong thủ hạ của ta chỉ có một kẻ hơi vô liêm sỉ là Khuyển Thập Lang. Hắn thân têế đáng thương, không có ta che chở, trên thế giới này rất khó sống sót.

Tô Kính nói sự thật, huyết mạch Khuyển Thập Lang tương đối kỳ lạ, hắn nếu không phải thủ hạ của Tô Kính, hắn đã sớm bị người ta mang đi nghiên cứu.

Tính toán có thể còn sống, chỉ sợ người khác cũng xem Khuyển Thập Lang thành loài chó, cũng mang hắn tạp giao với loài khác và nghiên cứu huyết mạch.

Khuyển Thập Lang lại hèn mọn bỉ ổi, nếu bảo hắn đi ngủ với lợn chồn gì đó hắn cũng không chịu..

- Người của thế tử, chúng ta không hạ sát thủ. Đánh hắn có thể không?

Kiếm hai mươi năm hỏi.

- Không tốt, đó là đại yêu, huyết mạch kỳ lạ, các ngươi đừng làm hỏng, ta có trọng dụng.

Vậy được rồi, hai kiếm tu ủy khuất đáp ứng, kiếm hai mươi năm nói:

- Nếu hắn đắc tội chúng ta, kính xin thế tử tự mình động thủ, hắn không phản kháng thì có lẽ không đánh tàn đâu.

Tô Kính gật đầu, dò xét nói:

- Có đại yêu khác của ta tu hành sát lục chi đạo, khả năng tính tình cũng không chuyển biến, hi vọng các ngươi không nên xung đột với hắn, sư phụ của hắn là Phó Thanh Sơn.

Kiếm hai mươi năm cau mày, hừ một tiếng và nói:

- Phó Thanh Sơn là vật gì!

- Sư muội!

Kiếm hai mươi một cao giọng bảo ngừng.

Kiếm hai mươi năm lúc này mới nhớ tới Phó Thanh Sơn là ai, bởi vì không kịp phản ứng cho nên mới không quan tâm.

- Thế tử, chúng ta biết rõ sâu cạn.

Kiếm hai mươi một tranh thủ xin lỗi Tô Kính.

Tô Kính lúc này mới yên tâm, hai người này còn không phải loại hình không quan tâm. Nghe được thanh danh Phó Thanh Sơn tự nhận không địch lại, cũng không có ý định châu chấu đá xe.

Bởi vì trong cả Tàng Kiếm Đạo Cung, dám đắc tội Phó Thanh Sơn cũng chỉ có hai người, một là cung chủ, một là tiên kiếm. Phó Thanh Sơn hung tàn cường hãn không nói, ai dám giết hắn chẳng khác gì đánh vào mặt Tiêu Dao Hầu.

Kiếm hai mươi và kiếm hai mươi năm là người ngạo khí, nói trắng ra cũng biết sợ hãi Phó Thanh Sơn, vậy thì đầy đủ. Nói rõ hai người bọn họ có thể kết giao, cũng không phải là ngu ngốc.

- Cung chủ từng phân phó các ngươi làm gì không?

Lúc này Tô Kính mới hỏi chính sự, ý của hắn đương nhiên là phương diện chiến đấu.

- Hai người chúng ta chuyên môn luyện kiếm túi, tu bổ kiếm túi cho thế tử, gặp được chiến đấu, nếu như thế tử nhân thủ không đủ, chúng ta có thể thanh lý kẻ địch dưới Kim Đan tứ trọng.

Tô Kính thất vọng, kiếm hai mươi năm nói:

- Chúng ta còn mang một nghìn đạo binh đến, có thể bổ sung trung quân cho thế tử. Một nghìn đạo binh này đều là tiên kiếm đạo binh, chuyên tu sát phạt.

Một ngàn đạo binh của Tàng Kiếm Đạo Cung, đây mới là viện trợ chiến trường của Tô Kính.

Hợp tác với Tàng Kiếm Đạo Cung, Tô Kính xem như hiểu trình độ hợp tác của minh hữu cao hơn rất nhiều.

Tàng Kiếm Đạo Cung dùng đại thủ bút đầu tư chính mình, hơn nữa song phương địa vị ngang nhau, cũng không làm Tô Kính cảm thấy đã bị khống chế. Đây là thành tâm hợp tác với Tô Kính và khác với Tâm Ý Tông, Tâm Ý Tông xem Tô Kính là phụ thuộc.

Tàng Kiếm Đạo Cung làm như vậy đương nhiên cũng vì lợi ích hóa lớn nhất. Đầu tư trình độ này, về sau Tô Kính sẽ không có khả năng đầu nhập vào Đạo Cung khác, nếu không chính là đối nghịch với Tàng Kiếm Đạo Cung.

Hắn là người độc lập, không chịu kết minh với kẻ nào, Tàng Kiếm Đạo Cung lựa chọn Tô Kính, là vì Tô Kính trong mắt nhiều thế lực quá nhỏ yếu nhưng tiềm lực phát triển lại cực lớn.

Mặt khác, phụ thân Tiêu Dao Hầu của hắn cũng muốn tránh xung đột với Tàng Kiếm Đạo Cung, một khi kết thành liên minh với Tô Kính, Tiêu Dao Hầu chắc chắn sẽ không đi suy yếu lực lượng của Tàng Kiếm Đạo Cung. Mà Khổng Tước Đạo Cung không thể tìm ra tật xấu gì. Bọn họ chỉ hợp tác với Tô Kính, sẽ không cần bàn với Tiêu Dao Hầu.

Khổng Tước Đạo Cung năm đó đầu tư Tiêu Dao Hầu, từ Đạo Cung yếu thế nhất nhảy lên trở thành trước top ba, ánh mắt thật tốt, ra tay ngoan độc, không chút do dự.

Đạo Cung khác không hiểu, Tàng Kiếm Đạo Cung lại hiểu, năm đó Tiêu Dao Hầu hồi báo Khổng Tước Đạo Cung một món đồ, đây là căn nguyên giúp Khổng Tước Đạo Cung hưng thịnh.

Mà Tô Kính có Tô Mộ, bí mật Tô Mộ còn quan trọng hơn nhiều.

Chỉ cần hống tốt Tô Kính, chẳng khác nào hống tốt Tô Mộ, về sau có tiền mọi người cùng kiếm, có địa bàn mọi người cùng phân. Tàng Kiếm Đạo Cung nghiên cứu nhiều năm như vậy mới nghiên cứu ra một ít thứ tốt, đó chính là bí mật có quan hệ với huyết mạch Thái Sơ Lôi Long.

Tiêu Dao Hầu có thể quật khởi, một phần nguyên nhân rất lớn chính là vì mẫu thân Tô Mộ, nữ tử Yêu tộc.

Không nói thứ khác, Tiêu Dao Hầu Tô Dương tối đa cũng chỉ là một cường giả Kim Đan thất trọng, hắn không thể nào đạt được thế lực khổng lồ như thế.

Nếu như không phải có Tô Môn, chỉ một mình Tô Kính, Tàng Kiếm Đạo Cung không có khả năng lại cho Tô Kính đi tận mắt gặp tiên kiếm và cung chủ. Hai tồn tại này chính là bí mật lớn nhất của Tàng Kiếm Đạo Cung.

Tàng Kiếm Đạo Cung có mưu đồ nhưng từ trên xuống dưới không có nghĩ sẽ tổn thương Tô Kính và Tô Mộ, cho nên hai người Tô Kính và Tô Mộ không có cảm giác bị tính toán trong đó.

Loại tính toán này không thể bỏ qua được. Tô Kính và Tô Mộ có phát hiện cũng không phản cảm, còn cảm thấy đây là công bình, còn chưa tính là giao dịch, không có mùi vị mua bán trong đó, càng giống như một loại nhân quả, song phương ai cũng không nợ ai, hơn nữa dây dưa với nhau không thể chia lìa.

Kiếm hai mươi năm tháo vòng tay xuống, nó hơi mờ, màu xanh nhạt, bên trong như có tinh hà lưu động vô cùng xinh đẹp.