Hồng Liên Bảo Giám

Chương 106: Nồi sắt (Hạ) (2)



Điều khiển Ngũ Quỷ Sinh Nhẫn Lôi rất dễ, dù Tô Kính tiêu hao chân khí chỉ còn gần mười phần trăm vẫn có thể dùng nó chiến đấu.

Đệ tử Binh gia chỉ tu luyện thần binh nhưng không cấm sử dụng thêm vũ khí khác. Kiếm thuật của Lâm Hoành Sơn là siêu đẳng, Tô Kính trừ Khổng Tước Mâu ra chắc chắn còn dùng vũ khí khác. Vì mục tiêu của Tô Kính là đi quốc gia Tà Thần chinh chiến, đối diện thiên quân vạn mã kẻ thù có thêm một thủ đoạn là thêm phần an toàn.

Ngoài Thôn Thực thành, Hư Đỗ Quỷ Vương thầm hối hận vì cảm xúc dao động làm thịt một Quỷ Vương dưới tay, nếu Quỷ Vương đó vẫn còn thì ít ra có thể kiềm chế nhân loại này.

Hư Đỗ Quỷ Vương cảm giác Tô Kính đang công kích lồng giam nó chế tạo, nhưng ở trong mắt nó đòn công kích của hắn không đáng gì nên không thèm để ý. Khi Tô Kính đã phá hoại đến một mức độ đáng gờm cho tế đàn máu thì Hư Đỗ Quỷ Vương vẫn không ngăn cản.

Nếu không thể giết Lâm Hoành Sơn cuối cùng Hư Đỗ Quỷ Vương vẫn sẽ không thu hoạch được gì. Đối phương ít nhất mất mấy chục canh giờ mới phá hoại lồng giam được, mặc dù như vậy đã là kỳ tích với nhân loại Tiên Thiên kỳ kia, nhưng trong lòng Hư Đỗ Quỷ Vương thì đây chỉ là phế vật muốn nghịch thiên.

Cứ để hắn loay hoay đi, chờ nó dung hợp con mắt đỏ thẫm, thổi một hơi là nhân loại nhỏ bé sẽ ra bã ngay.

Giống như trong truyện ma vương luôn khinh thường dũng sĩ, cho rằng tùy thời có thể tiêu diệt, nghe thì ngốc nhưng Hư Đỗ Quỷ Vương sống lâu năm, gặp kẻ địch nhiều không đếm xuể, nếu xem từng kẻ thù là nhân vật chính thì nó đã mệt chết.

Nhưng hành động của Tô Kính khiến một tồn tại chú ý. Trong một lầu canh phía xa có cái bóng trắng mờ từ lầu canh sụp đổ nửa bên bay tới chỗ Tô Kính. Nó bay từ từ rất có kiên nhẫn, không sử dụng sức mạnh bản thân mà nương sức gió mưa giông tiến lên.

Đó là một sinh vật như u linh, từ đầu đến chân một màu trắng bệch nửa trong suốt, giống bóng người bay tới bay lui trong không khí. Khi nó đến dưới đài cao vừa lúc Tô Kính đang ở đầu bên kia từ từ đào hố trên đài cao.

Ngạ quỷ xuất hiện dọc đường bị u linh trắng nhẹ nhàng dính vào người liền bị hòa tan không chừa mảnh vụn.

Tô Kính chưa hay biết nguy hiểm đến, Nguyên Thùy Vũ ở dưới nồi sắt thì trực giác không hay.

Nguyên Thùy Vũ sợ đó chỉ là ảo giác của mình nên không dám lớn tiếng ảnh hưởng cảm ngộ của Tô Kính. Nguyên Thùy Vũ chỉ có thể nhỏ giọng tụng chú văn.

Đây là thanh tâm chú của Mang Sơn đạo phái, khác với thanh tâm chú của đạo phái khác, chú ngôn của Mang Sơn đạo phái có thể phục hồi lực lượng linh hồn cho luyện khí sĩ, gây sát thương nhất định cho quỷ vật.

Tô Kính nghe chú ngôn từ nồi sắt vọng ra mới cảm giác có sinh vật lạnh như băng đang áp sát hướng mình. Mai thần quy trong phi diên giáp bỗng hiện hình, Tô Kính thầm cảnh giác.

Tô Kính chợt ngồi hụp xuống, rút Khổng Tước Mâu về cầm trong tay, tập trung khống chế Ngũ Quỷ Sinh Nhẫn Lôi công kích.

Tô Kính cảm ngộ Khổng Tước Mâu đã đến bình cảnh, muốn tiếp tục lĩnh ngộ thứ gì còn cần một cơ hội. Tâm tính của Tô Kính đã rất bình lặng, hắn không sốt ruột chút nào, hắn tựa như cổ xà bàn cứ dưới đất bình tĩnh chờ kẻ địch đến.

Tô Kính cảm giác trái tim mình trở nên vô cùng kiên cường, như dũng sĩ đứng ở đằng trước nhất chiến trận, đối diện thiên quân vạn mã của kẻ thù cũng không đổi sắc mặt, chỉ chờ kèn xung phong thổi lên là sẽ xung phong không quay đầu.

Số mệnh chiến sĩ, chiến tâm của Binh gia, lúc này Tô Kính bất chợt ngưng kết hai thứ thành công.

Chiến tâm Binh gia nói ra thì giống đạo tâm của Đạo Môn, thoạt trông không trợ giúp trực tiếp cho việc tu hành nhưng nếu không có chiến tâm trong người thì khi tu hành sẽ đi nhiều lối rẽ.

Những lối rẽ có thể phong phú kiến thức cá nhân, lặp đi lặp lại trui rèn ý chí nhưng điều này mất nhiều hơn được. Có chiến tâm tốc độ tu hành càng mau, sức chiến đấu càng mạnh. Quan trọng nhất là có chiến tâm có thể bài trừ hết thảy hư vọng.

Lục Đạo Thần Giám khiến Tô Kính không bị giặc ngoài mê hoặc, nhưng nếu hắn nổi lên tâm kiếp thì không chắc Lục Đạo Thần Giám sẽ giúp được gì. Ít ra chiến tâm hình thành, nhiều kiếp số sẽ bị trực tiếp tiêu diệt.

Đương nhiên thế giới này công bằng, muốn ngưng kết chiến tâm sẽ có kiếp số giáng xuống.

U linh màu trắng là kiếp số của Tô Kính.

Tô Kính bàn cứ trên mặt đất, người lấp lóe ngũ sắc thần quang như con cổ xà khoác lông chim Khổng Tước Minh Vương.

U linh màu trắng vòng ra sau lưng Tô Kính, thấy dị tượng trên người hắn thì hơi do dự. U linh màu trắng chần chừ cho Tô Kính thấy chiến cơ, hắn bỗng bật người dậy, hắn không giống loài người chút nào, thật sự biến thành một con rắn đâm hướng u linh màu trắng.

U linh màu trắng bay nhẹ nhàng, không thấy nó làm động tác gì mau nhưng né tránh một thức Xà Vẫn.

Khổng Tước Mâu chợt trở nên cực kỳ mềm mại quấn u linh màu trắng vào mâu ngắn.

U linh màu trắng thấy buồn cười, nó là linh thể, quấn nó có ích gì? Đầu óc luyện khí sĩ này...

U linh màu trắng mới nghĩ vậy chợt cảm giác căn nguyên trong cơ thể chấn động, bùm một tiếng bị thức Băng Sơn của Tô Kính chấn nát bấy.

Trời đổ mưa đổ rửa sạch bột phấn trắng, u linh màu trắng biến màu xanh khi lại ngưng tụ thì đã có mặt mũi miệng, hoàn toàn trong suốt.

Nếu không có cơn mưa đỏ thì cái bóng trong suốt màu xanh sẽ biến đổi theo môi trường, mắt thường khó phát hiện.

Thức Băng Sơn của Tô Kính cướp đi một nửa lực lượng căn nguyên của u linh màu trắng hút vào Khổng Tước Mâu, trong phút chốc cây mâu tỏa ngũ sắc thần quang chói lòa.

Trận chiến vốn nên cực kỳ khó khăn lại trở thành kết cục khác. Khổng Tước Mâu phối hợp chiến kỹ trong Long Xà Đồ Lục bộc phát ra sức sát thương lớn đến nỗi Lâm Hoành Sơn cũng không ngờ.

U linh màu trắng bị thương nặng, thấy Tô Kính lại đâm mâu ngắn mới hiểu né đòn rồi bị quấn lấy mới là kết quả càng đáng sợ.

U linh màu trắng hầu như bản năng lao lên đài cao, không bị cản trở hòa vào lỗ thủng lớn.

Đòn công kích của Tô Kính đánh trúng nồi sắt, vị trí công kích ngay chỗ u linh màu trắng nhập vào. Nồi sắt vốn không thể phá vỡ bị mâu đâm thủng cái lỗ.

Tô Kính lỡ tay đâm chứ chưa từng nghĩ có thể đâm thủng nồi sắt. Đẳng cấp của Khổng Tước Mâu không cao bằng nồi sắt, cảnh giới của Tô Kính kém hơn Hư Đỗ Quỷ Vương mười vạn tám ngàn dặm.

Ai ngờ mâu đâm thủng được nồi sắt.