Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1382: Gửi lời chào tới Khuyển Thập Lang (2)



Tô Mộ thu tay trái về, lôi hỏa dập tắt, nàng lao thẳng tới trước mặt Lôi Tư Lâm và đánh ra một quyền. Nàng đánh ra một tia lỗ thủng.

Mặt của Lôi Tư Lâm mặt còn lớn hơn cả gian phòng, một quyền của Tô Mộ giống như con muỗi đang đốt con gấu.

Lôi Tư Lâm cũng không để ý, đối phương nhiều nhất chỉ phá vỡ làn da của hắn. Cho nên hắn vung tay lên và quát:

- Đình chỉ!

Cái gọi là đình chỉ là đình chỉ động tác lao tới của Tô Mộ.

Quả nhiên Tô Mộ dừng lại, hắn bị Lôi Tư Lâm tát bay ra ngoài. Lôi Tư Lâm cảm giác cánh tay đau xót, quả nhiên bị Tô Mộ đâm rách làn da.

Hắn gào thét, hai chân của hắn đạp lên mặt đất, chỉ nghe tiếng nổ như sơn băng địa liệt vang lên, mặt đất dưới chân của hắn xuất hiện khe nứt, này khe hở thâm thúy và phía dưới có hắc khí tuôn ra.

Lôi Tư Lâm cười như điên và quát:

- Giam cầm!

Thần hỏa đã cháy và thần cách hấp thu, vào lúc này hắn đã thành thần, giam cầm thần thuật có thể phong tỏa cả bán vị diện, đám người Tô Kính muốn đi cũng muộn rồi.

Két...

Lôi Tư Lâm cảm giác xương hông của mình đau đớn kịch liệt, hai chân của hắn rơi vào trong khe hở, khe hở mở rộng và thân thể của hắn mất cân đối.

Khó hiểu, vì cái gì một thân linh đứng không vững ngã nhào chứ?

Trên dung mạo như băng tuyết của Tô Mộ xuất hiện nụ cười.

- Ca ngợi Khuyển Thập Lang, chó chết kia quá hữu dụng.

Đám người Tô Kính đồng thời cười to, cũng chỉ có Tô Mộ có thể lập tức phá hủy phòng ngự của Lôi Tư Lâm. Tô Mộ công kích vừa đúng, chỉ phá làn da của đối phương, trong lúc cuồng bạo Lôi Tư Lâm mới không có nghĩ tới thủ đoạn của Tô Mộ.

Một quyền kia đánh máu chó của Khuyển Thập Lang vào trong thân thể Lôi Tư Lâm, Lôi Tư Lâm lập tức bị nguyền rủa, bản thân hắn bị thương,

Rất đáng tiếc, huyết dịch bị Tô Mộ điều phối qua nên không còn thừa bao nhiêu. Muốn sinh ra tác dụng với thần linh thì máu chó bình thường không được. Lần trước Tô Mộ còn lại một lọ căn nguyên, lần này dùng hơn một nửa. Nàng sợ hiệu quả chưa đủ cho nên dùng tới sáu phần mười.

Phân lượng như thế đủ sinh ra ảnh hưởng với thượng vị thần đấy.

Đương nhiên là lãng phí nhưng là lãng phí đáng giá, bởi vì này không chỉ đơn giản là đồ thần, còn quan hệ tới mảnh vỡ hạch tâm thần quốc của Bạch Tử Thần. Không có tọa độ của Lôi Tư Lâm, vết rách của hạch tâm thần quốc không được chữa trị sẽ chậm rãi văng tung tóe.

Đám người Tô Kính sau khi tiêu diệt Lôi Tư Lâm sẽ quay về tìm hạch tâm thần quốc, khi đó có thể sáng tạo ra hạm đội vị diện khổng lồ.

Xác suất đạt được thần quốc hạch tâm còn nhỏ hơn cả thần quốc. Bởi vì một khi thần linh mất đi thần quốc sẽ hủy diệt hạch tâm thần quốc, cũng không cho kẻ khác đạt được xem thành chiến lợi phẩm, bản thân thần linh không thể hủy diệt thần cách của mình.

Lôi Tư Lâm cảm giác sợ hãi, loại cảm xúc này lan tràn trong linh hồn. Linh hồn hắn đã hợp nhất với thần hỏa, theo lý thuyết đã không còn cảm xúc sợ hãi tồn tại. Ít nhất hắn không cần phải sợ hãi những tính mạng nhỏ bé kia.

Loại cảm xúc này qua đi, Lôi Tư Lâm mới phát hiện mình đang ngẩn người, khe hở dưới chân đã rộng hơn mười trượng, hai cái đùi của hắn biến hình, trong đó một chân không có cảm giác đau đớn, chỉ có chết lặng.

- Không khôi hài như thế chứ?

Tô Kính xông vào trong bùn đất, một kiếm vừa rồi làm hắn bị thương không nhỏ, đối phương là thần, kỹ năng của hắn không có chút ý nghĩa nào, chỉ có thể đón đở. Loại cảnh giới chênh lệch to lớn mới làm người ta cảm thấy tuyệt vọng nhất.

Lôi Tư Lâm không quan tâm phóng thích lực lượng thần vực, với hắn đây là tổn thương không phải tổn thương.

Nếu như một kích của Tô Mộ không đạt được hiệu quả mong muốn, mọi người cũng chỉ có thể buông tha kế hoạch lần này. Lôi Tư Lâm dứt khoát thành thần, Tô Mộ mở vô thần chi vực áp chế.

Nói tới ảnh hưởng của địa ngục thất quân vương đã làm Lôi Tư tiến hành địa ngục hóa nơi này. Bán vị diện quá nhỏ, đối với Lôi Tư Lâm mà nói tùy thời biến thành sân nhà của mình.

Chiến đấu không tiếp tục lo lắng, Lôi Tư Lâm vẫn có lực lượng mang tính áp đảo, chỉ vận khí quá mức không xong. Nếu như một người công kích đánh không trúng mục tiêu, cho dù địch nhân là ốc sên thì sớm muộn gì cũng bị đánh bại.

Chiến đấu kế tiếp không có gì đáng khen, đặc sắc cũng là biểu lộ của mọi người rất đặc sắc, Lôi Tư Lâm cho rằng đám người Tô Kính đang chống cự ngoan cố.

Bộ phận gian nan nhất chính là lừa gạt thần linh như thế nào, lúc này hi vọng cho đối phương một kích cuối cùng. Nếu Tô Mộ không có biện pháp đạt thành kế hoạch tác chiến, bọn họ chỉ có thể dựa vào Hỗn Độn Nhất Khí Thần Lôi phá vỡ bán vị diện giam cầm, mọi người dốc sức liều mạng trốn là được.

Nếu thật chạy trốn, chỉ cần không phải bị giam cầm trong không gian, đừng nói đám người Tô Kính, luyện khí sĩ bình thường cũng có rất nhiều kỹ năng.

Năm người cuối cùng hợp lực chém giết Lôi Tư Lâm, dưới uy lực của máu chó, Lôi Tư Lâm không có cả năng lực đồng quy vu tận, bị Mộ Ngân Mâu dùng liệt tinh con thoi xuyên thấu ngực, sau đó Tô Mộ móc thần cách của đối phương ra ngoài.

Vận khí của Lôi Tư Lâm tương đương số không, ngay cả thần hỏa cũng bị Tô Kính thu. Thần thể của hắn không có trưởng thành triệt để nên giá trị rút lại. Ngay cả như thế thân thể hạ vị thần cao sáu trượng cũng là thu hoạch không tệ.

Đám người Tô Kính cũng không khó xử Trọng Nguyên, đổi lại bọn họ, nếu như biết đột nhiên đối phương biến thành Thiên Tiên, chỉ sợ cũng lựa chọn đào tẩu.

Hệ thống lực lượng khác nhau, bản thể vô cùng kính sợ với cường giả cùng hệ.

Tô Kính không dám động thủ với Thiên Tiên. Trọng Nguyên tự nhiên cũng không dám phân cao thấp với hạ vị thần. Nàng bị thương tổn cực kỳ nghiêm trọng, một chân bị cắt đứt vì thần thuật, căn bản không có biện pháp chữa trị.

Trừ phi Bạch Tử Thần tự mình ra tay, nếu không nàng phải tàn tật.

Trọng Nguyên phi thường thất lạc. Tô Kính cũng không an an ủi nàng, mang theo Trọng Nguyên trở lại thần quốc Bạch Tử Thần, nơi này có cảnh tượng tận thế. Thời gian trong bán vị diện cũng rất nhanh, mới đi không bao lâu nơi này đã qua một năm.

Khế ước giả điên cuồng công kích, không có đám người Tô Kính, cũng không có Lôi Tư Lâm tọa trấn, thành Nhất Lý và thành Thập Diệp đã bị khế ước gỉ đánh hạ. Tô Kính lưu lại một chút lực lượng, thừa cơ đoạt lại Phi Vân Nham và lẫn trốn.