Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1419: Nhanh trở về (2)



Thái giám có thể tu thành Kim Đan cho nên địa vị trong vương phủ không thấp. Bởi vì hắn đầu nhập ít nhất gấp hai lần người bình thường mới có thể tu hành nhanh giống như người thường.

Tô Kính đứng trên chiến xa và tăng thêm tốc độ xông về trước đi, sắc mặt tên thái giám tức giận và quát;

- Cái gì đó, muốn tạo phản sao!

Chiến xa của Tô Kính lập tức gia tốc gấp mười lần và đi twois trước mặt thái giám, Tô Kính cầm cây roi quất xuống, tên thái giám không ngờ Tô Kính không nói một câu đã động thủ.

Hắn rút yêu đao ra chém vào Tô Kính, yêu đao bắn ra đao khí dài hơn mười trượng.

Tô Kính vốn chỉ đánh vài roi, nhìn thấy thái giám lại dám vung đao với mình cho nên dứt khoát liên tục đánh tới tắp, đánh tên thái giám không thấy trời nam đất bắc.

Tô Kính chỉ phóng thích lĩnh vực đã làm trường đao thái giám rơi tay, hắn tức giận quát:

- Tô Kính, ngươi dám...

Tô Kính há miệng phun ra một đạo hỏa diễm, tên thái giám bị thiêu đốt ngay trước mặt. Chiến xa tiếp tục đi lên phía trước, vũ lâm kỵ binh phía sau thái giám nhìn thấy thủ lĩnh của bọn họ bị Tô Kính đốt chết, trong khoảng thời gian ngắn mất đi dũng khí động thủ.

Chiến xa của Tô Kính tiến vào trong kỵ binh, lĩnh vực mở lại, vũ lâm kỵ binh không dám mở chiến trận, chiến mã uể oải nằm trên mặt đất.

- Ta quay về Ngọc Kinh Thành là báo thù cho ca ca, ta không biết các ngươi được ai xui khiến tới đây gây phiền toái cho ta. Các ngươi trở về đi, nếu dám gây rắc rối cho ta phải xem kết cục của tên thái giám, ta trở về lần này ai dám chọc ta phải có giác ngộ mất mạng.

Tô Kính nói xong liền ném thi thể cháy đen của tên thái giám xuống mặt đất.

Hồn châu trong tay Tô Kính sáng lên và thu hồn phách thái giám vào trong, gương mặt thái giám trong hồn châu vặn vẹo, hiển nhiên phi thường thống khổ.

Vũ lâm kỵ binh câm như hến và liên tục thối lui. Lúc này ba ngàn đạo binh sau lưng Tô Kính đuổi tới, cũng thả chậm tốc độ, vũ lâm kỵ binh mở đường đi vào trong thành, chậm rãi tiến vào Ngọc Kinh Thành.

Tô Mộ ở trong chiến xa cười nói:

- Nhiếp chính vương chính là tri kỷ, nhìn ngươi ta trở về còn đưa gia hỏa đuôi mù này tới cho chúng ta lập uy, ta đoán người muốn đối phó chúng ta cũng không ít đâu.

Tô Kính cười to nói:

- Vương gia tự nhiên anh minh thần võ, nói gì cũng là thân thích, đương nhiên phải hướng về ca ca ta.

Người âm thầm quan sát nghe huynh muội Tô Kính kiêu ngạo như vậy đều tức giận, cũng không dám nhảy ra ngăn cản. Thi thể tên thái giám còn chưa tắt lửa đâu, thân thể hắn vỡ vụn thành hỏa tinh, Tô Kính căn bản không muốn dây dưa với kẻ nào.

Chuyện này không đáng sợ, đáng sợ là Tô Kính trực tiếp luiện hồn tên thái giám, đây mới là nguyên nhân làm cho đám người kia kinh hãi như vậy.

Tô Kính cứ như thế hung hăng càn quấy đi vào Ngọc Kinh Thành. Đại trận Ngọc Kinh Thành cũng không dám mở ra. Nhiếp chính vương tự nhiên biết rõ nếu hắn mở đại tâận ra, hoàng đế trở lại sẽ muốn mạng hắn.

Hắn vốn muốn lấn Tô Kính tuổi trẻ, cũng ra oai phủ đầu tại cửa thành. Bây giờ nhìn bộ dạng Tô Kính như thế, nhiếp chính vương Khương Dạ hối hận khi đứng trước trận pháp

Hắn cảm giác mình ngu xuẩn, Tô Kính trước khi rời đi làm như vậy còn có hiệu quả. Hiện tại Tô Kính đã đạp vào Tà Thần quốc độ, thống lĩnh hùng binh trăm vạn, giết ra cường giả chi tâm.

Lại thủ đoạn này đã vô dụng, muốn áp chế Tô Kính, trừ phi chính diện phái cường giả, binh đấu binh, tướng đấu tướng một phen. Khương Dạ tiện tay thu trận pháp, thở dài nói:

- Truyền chỉ, bảo Tô Kính tới.

- Vâng.

Người phía dưới lập tức đi làm, Tô Kính bên này mang theo quân đội, đi vào Tiêu Dao hầu phủ.

Tên quan viên kia muốn đi lên truyền chỉ của Nhiếp Chính Vương, bất quá ở rất xa nhìn thấy Tô Kính tay cầm trường đao, nhất thời bị dọa sợ, hắn cảm giác, nếu mình tiến lên tuyên chỉ, cũng sẽ bị Tô Kính một đao làm thịt. Thái độ của Tô Kính rất rõ ràng, hiện tại ta muốn về nhà, có chuyện, chờ ta đi ra ngoài lại nói.

Quan viên này cảm giác vận khí quá tệ, Tô Kính đang nổi nóng. Nếu như đối phương vẫn là Thế tử của Tiêu Dao Hầu còn không lo gì, nhưng bây giờ Tô Kính là đương triều Phò mã, nếu ở bên đường làm thịt hắn, cũng sẽ không chịu đến trừng phạt quá nặng.

Đây không phải là thời đại của Nho môn, Thiên Đạo pháp tắc mới là lớn nhất. Tô Kính ở thời điểm viễn chinh Tà Thần quốc độ, công lao rất lớn, còn không có người nào có thể trị hắn tội chết.

Tô Kính trở lại Hầu phủ, phát hiện Nguyên Lăng Hồng lại không có ở nhà. Quản sự trong Hầu phủ, là quản gia mới, cũng chính là Tứ quản gia, người Tiêu Dao Hầu mới đề bạt lên, tên Tiêu Viễn Sơn.

Hắn chịu trách nhiệm Hầu phủ vận chuyển, mà người chủ sự ở Hầu phủ, là Tô Kiến. Tô Linh chết rồi, Tô Kính viễn chinh hải ngoại, Tô Mộ không ở chỗ này, Tô Tuyết mất tích, hắn là hậu nhân duy nhất của Tiêu Dao Hầu ở trong Ngọc Kinh Thành, quyền lực trực tiếp giao nhận lấy.

Hiện tại Tô Kiến lên chức, thống lĩnh Thần Tinh vệ, mặc dù không cần mình đi tuần tra, cũng phải đi quan phủ làm việc đúng giờ. Thần Tinh vệ công tác, trên căn bản ở trước buổi trưa, qua buổi trưa liền sẽ trở về. Bây giờ là giờ Tỵ, Tô Kính về trước chỗ ở của mình, đồng thời phát tin tức cho tám nha hoàn ở Vô Ưu thành, bảo các nàng trở lại.

Ở chỗ của mình, Tô Kính thấy Tiêu Viễn Sơn, Tiêu Viễn Sơn khoảng ba mươi, khí vũ hiên ngang, chẳng qua là Tô Kính nhìn dáng vẻ của hắn, là ở thời điểm ba bốn ba lăm tuổi kết thành Kim Đan, cũng không coi là quá sớm.

- Bái kiến thế tử.

Tiêu Viễn Sơn ở đứng trước mặt, cung kính nói.

Tô Kính trầm mặc không nói, cau mày, lúc này Tiêu Viễn Sơn mới chợt hiểu, làm lễ ra mắt với Tô Mộ:

- Ngũ tiểu thư hảo.

Tô Mộ gật đầu, mặt không chút thay đổi. Ở trong phủ này, nàng không có bao nhiêu hồi ức tốt.

- Nói một chút, đại ca của ta làm sao xảy ra chuyện.

Tô Kính đi thẳng vào vấn đề. Chuyện tình trong phủ, hắn không muốn hỏi nhiều.

Tiêu Viễn Sơn hơi suy tư, lúc này mới nói:

- Thế tử, đại thiếu gia hắn là ở ngoài thành xảy ra chuyện. Lúc sáng sớm, trên đường từ Khổng Tước Đạo Cung trở về, bị người ám sát.

- Cụ thể một chút.

Tô Kính có chút không nhịn được. Nếu như là Cố Quân Sơn mà nói, sẽ nói chuyện vô cùng cặn kẽ.

Tiêu Viễn Sơn có chút lúng túng nói:

- Một chút chi tiết, chỉ có Nhị thiếu gia mới biết được, ta chỉ có thể nói đại khái.