Hồng Liên Bảo Giám

Chương 143: Dạo phố (Hạ) (1)



Tô Kính được một yêu thú nhỏ bị phong ấn trong đạo khí, hắn không ôm nhiều hy vọng vào việc đào báu vật khác. Nhưng Tô Mộ chợt có hứng nên hắn cùng nàng đi dạo.

Qua quảng trường bắt đầu có cửa hàng của gia tộc loại nhỏ hoặc tán tu có thế lực thuê, trong đó mới có hàng tốt, cũng được gặp một số luyện khí sĩ treo giá đồng ý bán mạng cho thế lực gia tộc của mình.

Hôm nay mới là ngày đầu Bạch Mã Tự mở chợ, không nhiều người đến, thân phận như Tô Kính càng không có. Đa số gia tộc đều phái người hầu có chút ánh mắt đến xem. Người hầu đẳng cấp như Cúc Nguyệt Sơn, Cố Quân Sơn sẽ không lộ mặt tại đây.

Đám người Tô Kính ăn mặc nhà giàu bình thường cũng không mặc nổi, đặc biệt đạo y đẳng cấp đạo khí của Tô Mộ, toàn quảng trường chỉ có một cái, rất bắt mắt. Người xung quanh không đến gần, vốn ngày đầu tiên dòng người thưa thớt, Tô Kính không cảm giác mình đang đi dạo chợ mà như lãnh đạo xuống dưới thị sát.

Tô Mộ đến trước một quầy hàng, chỉ tay vào một khối ngọc giản:

- Ta muốn cái này.

Tô Mộ ném một bình sứ ra, bên trong có một viên Hồi Khí đan. Tô Mộ không dùng được đẳng cấp đan dược loại này, có ăn ba mươi, năm mươi viên cũng không trợ giúp nàng phục hồi bao nhiêu chân khí. Hơn nữa tác dụng của Hồi Khí đan kém hơn Xung Nguyên đan gấp trăm lần, độc tính thì cao hơn.

Tán tu mở bình ra ngửi, gật đầu gỡ bỏ cấm chế trên ngọc giản. Tô Mộ cầm vào tay, quét thần thức qua, nàng khá vừa lòng. Tin tức trong ngọc giản không đầy đủ, không thể sửa sang ra thứ gì hữu dụng, nhưng ngọc giản xưa cũ, một điểm ở chính giữa chất ngọc rất tốt, cắt ra có thể chế tạo một khối ngọc phù không tệ.

Đây là bản lĩnh, Tô Mộ nắm giữ tri thức tu luyện phong phú, ngọc giản cổ này dù bên trong trống rỗng thì giá trị không thấp. Nhưng từ khi có nghề luyện khí sĩ thì vẻ ngoài ngọc giản không thay đổi nhiều, chỉ xem bề ngoài không thể phân biệt năm của nó. Cũng có tán tu dùng ngọc thạch dỏm ngụy tạo ngọc giản kiếm mấy viên đan dược ăn. Đa số người thấy tình huống này chỉ cười bỏ qua.

Tô Kiến ở bên cạnh dùng đan dược đổi chút thiên thạch. Thiên thạch có nhiều chủng loại, bên trong có một chút tinh thần kim tinh luyện ra thuộc tính hỏa được thì xem như có lợi.

Đế quốc không thiếu thiên thạch, đổi thứ này như mua xổ số, chơi cho vui.

Những thân binh cùng Tô Kính đến đây trên người có một số đan dược, nhưng không thể rộng rãi như Tô Kiến, bọn họ giữ lại chờ về sau dùng.

Tô Kính không vừa mắt thứ gì, giá đồ vật đều rẻ, đa số bỏ ra một viên Hồi Khí đan là đổi được.

Ví dụ thiên thạch, không đến Trúc Cơ kỳ dù bên trong chứa tinh thần kim có thuộc tính thì tán tu không tinh luyện ra được, chẳng bằng đem ra đổi lấy đan dược. Dù sao người mua cũng đánh bạc, không ai oán ai được.

Tô Kính giương mắt nhìn, quảng trường này lớn hơn quảng trường lớn nhất Trái Đất gấp chục lần. Nghe nói năm xưa mỗi khi tới ngày Phật Đản sẽ có mấy chục vạn tín đồ cầu nguyện trên quảng trường.

Giờ trên quảng trường có mấy vạn quầy hàng mà không thấy chật. Đông Tần đế quốc đông người, nếu không phải thiếu mấy loại giao thông như máy bay, xe lửa thì khó tưởng tượng Ngọc Kinh thành tụ tập bao nhiêu người nữa.

Nhiều luyện khí sĩ cưỡi xe cưỡi ngựa cũng mất ba, năm tháng mới đến Ngọc Kinh thành được.

Thoạt trông Tô Kính đi rất chậm thật ra chỉ mấy phút đã qua gần trăm quầy hàng. Tô Kính lười hao phí thần thức, trong hai mắt lấp lóe hai màu khác nhau, sâu trong mắt trái đen ngòm, trong mắt phải lan tràn màu xám đậm chết chóc.

Có hai con mắt đặc biệt, Tô Kính không cần hao phí chân khí, thần thức có thể nhìn đại khái hàng hóa trên quầy hàng. Tô Kính không vội trao đổi, đa số đồ vật của tán tu không đáng giá với hắn.

Hầu phủ cũng có mấy thứ này, có vài thứ giá trị không tệ nhưng Tô Kính không lấy đi giao dịch.

Đoàn người tiến lên trước, đi qua một chỗ rẽ Tô Kính thấy một món đồ đặt đằng trước nhất cái quầy. Một tấm da rách, phong cách hơi độc đáo, mặt ngoài cuộn da khắc chữ ngoằn ngèo, Tô Kính không nhận biết một chữ.

Cuộn da này có một chút hơi thở giống Long Xà Đồ Lục, ít ra là thứ cùng thời đại. Trừ loại cảm giác này Tô Kính còn cảm nhận hơi thở giống Bạch Hổ nguyên thai trên cuộn da, rất có thể là thứ của Binh gia thượng cổ.

Tô Kính lấy một viên đan dược ra ném cho tán tu bày quán, chỉ món đó. Tán tu hiểu ý, thả cấm chế trên thứ đó.

Tô Kính vươn tay định lấy chợt có người ở bên cạnh nói:

- Ta muốn thứ này!

Giọng nói chưa dứt thì một bàn tay to khô gầy chộp hướng cuộn da Tô Kính muốn lấy.

Tô Kính quát:

- Chém!

Thân binh đứng sau lưng Tô Kính kập tức có hai người rút đao chém eo kẻ định lấy hàng của Tô Kính.

Nếu là thứ không quá quan trọng thì Tô Kính còn bỏ qua, thứ này rất có thể là thần khí của Binh gia, hắn kiên quyết không bỏ được.

Người muốn cướp hàng chỉ là tiên thiên võ giả, bị hơi thở của hai than binh bao phủ, chỉ kịp làm động tác né nhưng đã muộn.

Phụt!

Nửa người trên bị chém bay, máu phun tung tóe.

Tô Kính cầm cuộn da giấu trong tay áo, lặng lẽ bỏ vào miệng. Người khác tưởng hắn đã thu nó vào vòng tay. Ba thân binh còn lại bảo vệ Tô Kính ra sau lưng mình. Hai tiểu tư của Tô Kiến đã cầm đao, cảnh giác nhìn quanh.

Tô Kính xoay người, nghe tiếng quát giận dữ:

- Ngươi biết ta là ai không!?

Tô Kính thầm nghĩ ngươi tốt nhất là người qua đường, nếu muốn hại ta thì ta cho ngươi sống không qua đêm nay!

Nhưng Tô Kính không thể nói vậy, hắn cẩn thận đánh giá người lên tiếng.

Người đến là một công tử ca mặc đạo y màu lam đá quý, ba mươi mấy tuổi, tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng thực lực thua xa Tô Kiến. Công tử ca vẻ ngoài cũng khá tuấn tú, không cảm giác đầu trâu mặt ngựa, đây là điều duy nhất khiến Tô Kính tiếc nuối.

- Ngươi là ai?

Tô Kính cười nhạt:

- Trong Ngọc Kinh thành hỏi người ta như vậy hoặc ngốc hoặc ngu.

Không khí căng thẳng, công tử ca mang theo mười mấy gia đinh sau lưng, đã có người rút ra đao kiếm định lao lên.

Tiếc rằng Khuyển Thập Lang vắng mặt, không thì đã mắng công tử ca này thành đống phân chó, thuận tiện nâng hắn lên cao, Tô Kính không hạn cuối thầm nghĩ.

Công tử ca mặt sắc xanh mét thấy năm thân binh bên cạnh Tô Kính vẻ mặt lạnh lùng không hề lo lắng vì giết người trước công chúng, xem ra đối phương có chút thế lực.

Tô Kính nói khó nghe nhưng là sự thật, trong Ngọc Kinh thành quá nhiều kẻ cứng cựa, ngươi cho rằng núi dựa của ngươi đủ cứng nhưng không chừng sau lưng người ta có mấy luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan.