Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1471: Không nể mặt (1)



- Tô Mộ.

- Ân.

- Chuyện lần này, hai người chúng ta không cần tách ra, có chuyện tình chia nhau đi làm, giao cho Phó Thanh Sơn. Nếu như không được liền cho Cơ Vô Song tới, một mình Thiết Vô Tâm trông coi chiến hạm, cũng đầy đủ rồi.

Tô Mộ biết, đây là Tô Kính lo lắng, giết Tô Linh là một liên hoàn kế, nhằm vào chính là hắn cùng mình.

Tô Mộ lại không thích Tiêu Dao Hầu, nhưng cũng rõ ràng, nếu giết chết mình mà nói, đối với Tiêu Dao Hầu đả kích khẳng định rất lớn, thậm chí so sánh với Tô Linh bị giết còn muốn nghiêm trọng.

Trong tình báo, không có bất kỳ đồ vật có giá trị, Tô Kính quyết định đi hiện trường xem một chút. Bởi vì, hắn có Quan Tinh Thuật, mặc dù không có năng lực thời gian hồi tưởng, lại có thể thấy rõ ràng những chuyện mà người khác nhìn không thấy.

Hiện trường vụ án, vẫn có một chi quân đội đại khái ba ngàn người trú đóng, đó là phủ binh của Tiêu Dao Hầu. Bên trong có hai nghìn gia đinh trên danh nghĩa, trên thực tế chính là quân đội tư nhân.

- Trong phủ an toàn như thế nào?

Tô Kính hỏi Tô Kiến.

- Không thành vấn đề, có đại trận câu liên trận pháp của Ngọc Kinh Thành, trừ khi Nhiếp Chính Vương tự thân động thủ, đoạn tuyệt cái liên lạc này.

Tô Kiến trả lời.

- Tốt lắm, ta đi hiện trường xem một chút, xem có phát hiện gì mới không.

Lúc này, có gia đinh đi tới truyền lời, nói Nhiếp Chính Vương có chỉ, để Tô Kính nghênh đón. Tô Kính suy nghĩ một chút, nói với người hầu:

- Bảo hắn đi vào đi.

Sau đó hắn cùng Tô Kiến, Tô Mộ đi tới trước phòng khách của Tiêu Dao Hầu phủ. Quan viên truyền chỉ kia đầy bụng hỏa khí, nhưng hắn biết, chuyện tình thủ hạ thái giám của Nhiếp Chính Vương bị giết, Nhiếp Chính Vương cũng không tức giận, hắn cũng không muốn tiếp xúc nghịch lân của Tô Kính.

Thấy Tô Kính ngay cả chỗ ngồi cũng không cho hắn, quan viên kia nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thế tử, mời tiếp chỉ.

Tô Kính ngông nghênh ngồi ở chỗ đó nói:

- Ngươi nói đi.

Quan viên kia bất đắc dĩ, nhưng không thể làm gì khác hơn là truyền miệng nói:

- Nay lệnh Thế tử của Tiêu Dao Hầu Tô Kính tiến cung.

Tô Kính ngẩn người nói:

- Chỉ cái này?

- Chỉ cái này.

Quan viên kia mặt lạnh trả lời.

Tô Kính từ từ nói:

- Ta nhớ được, ta còn là đương triều Phò mã, hơn nữa, đã ở ngoài xưng Vương rồi. Hiện tại lại lấy thân phận thế tử đi gặp Nhiếp Chính Vương? Thôi, ngươi trở về nói một tiếng, nói hiện tại ta không có thời gian.

- Xưng vương?

Tô Mộ có chút kỳ quái, Minh Quân chính xác đã dâng tấu biểu cho Ngọc Kinh Thành, Ngọc Kinh Thành cũng đồng ý, bất quá bên Tô Kính lại không có gióng trống khua chiêng làm chuyện ấy, nhìn qua giống như không giải quyết được gì.

- Không phải còn thiếu nghi thức sao, đã sớm nên bổ sung rồi.

Tô Kính cười nói, điều này rất đơn giản.

Sắc mặt quan viên kia xanh mét, lại nghe Tô Kính nói với hắn:

- Ngọc Kinh Thành không yên ổn, người có thân phận như ca ca ta, cũng có thể chết yểu, ngươi đi lại cũng cẩn thận chút, trở về đi.

Hắn biết, Nhiếp Chính Vương khả năng ở trong vụ án này, không có liên quan gì, nhưng hắn ở một bên hả hê nhìn người khác gặp rắc rối là có, nên Tô Kính cũng không muốn để cho hắn thống khoái.

- Ngươi uy hiếp ta?

Quan viên kia nghe Tô Kính ý ở ngoài lời, cuối cùng tức giận.

- Thấy không vừa mắt, ta sẽ trực tiếp giết chết, chưa bao giờ uy hiếp người. Ngươi bây giờ còn chưa nói tới không vừa mắt, thừa dịp ta không có thay đổi ấn tượng, cút đi.

Tô Kính phất tay áo, một cổ lực lượng đẩy viên quan này ra phòng khách.

Quan viên kia cảm giác trong lồng ngực phiền muộn, phảng phất như là thứ gì ngăn ở bên trong. Lúc này, trong tai của hắn còn nghe được Tô Kính truyền âm:

- Trở về, thử nghĩ xem làm sao nói với Khương Dạ. Nếu ngươi gây chuyện thị phi, hiện tại tâm tình của ta rất không tốt, không muốn liên lụy cả nhà ngươi.

Quan viên kia tức giận, phun ra một ngụm máu tươi, cúi đầu liền đi.

- Cần gì chứ.

Tô Mộ khuyên nhủ, nàng biết Tô Kính tâm tình không tốt, bất quá quan viên kia cũng không có địa phương gì quá đáng, phát tiết ở trên thân loại người này, thật không cần thiết.

- Hừ, địa phương đại ca xảy ra chuyện, ở trong phạm vi Ngọc Kinh Thành quản chế, thế nhưng lại không có bất kỳ đầu mối. Ta không biết là người nào giấu diếm tình hình không báo, để cho ta biết mà nói...

- Bất quá là người phàm mà thôi, ngươi cũng không cần tức giận. Chuyện này, sau khi ra ra, giết tất cả người tương quan là được. Không cho bọn hắn chút màu sắc, còn cho rằng chúng ta dễ ức hiếp. Nếu lần này không cần thủ đoạn lôi đình, lần sau còn sẽ có người lấy thân phạm hiểm.

Tô Mộ rất bình tĩnh nói.

- Phải, những người này cho là, làm chuyện nhỏ, chúng ta không sẽ tìm đến trên đầu, coi như chủ sự phía sau màn bị đào, bọn họ cũng sẽ không có phiền toái gì. Loại người này quá nhiều rồi, cho nên thế giới mới âm u như vậy.

Tô Mộ thả ra Vô Thần chi vực, nói với Tô Kiến:

- Ngọc Kinh Thành nhất định là có tình báo bị giấu diếm xuống. Ngươi vốn làm việc ở Đạo Tình Ty, nên biết, người nào có thể liên quan đến trong này.

- Những người này, động không được!

Tô Kiến vừa nghe, liền nóng nảy nói:

- Coi như trên người bọn họ có chút đầu mối, ngươi cũng không thể vận dụng bạo lực đi hỏi. Địch nhân đang muốn các ngươi như thế. Cho các ngươi xung đột với cả Ngọc Kinh Thành.

- Cả Ngọc Kinh Thành?

Tô Mộ cười, nói với Tô Kiến:

- Nhị ca quá cẩn thận rồi. Bắt một chút tiểu lâu la, coi như là đối kháng cả Ngọc Kinh Thành mà nói, như vậy Ngọc Kinh Thành cũng quá không đáng giá.

- Chuyện này, ngươi muốn làm, cũng phải là phụ thân ra mặt.

Tô Kiến nghiêm túc nói.

Tô Mộ nghe hắn nói như thế cũng do dự. Dựa vào lực lượng của mình giải quyết vấn đề, nàng mới không sợ địch nhân là người nào, nhưng liên lụy đến Tiêu Dao Hầu, nàng cũng có chút không tình nguyện rồi.

Tô Kiến cũng không phải phế vật, hắn trừ tu hành thiên tư không bằng Tô Kính Tô Mộ ra, năng lực làm người xử sự là rất cường đại. Hắn xen lẫn qua ở Quân Tình Ty cùng Đạo Tình Ty, am hiểu nhất chính là nắm chặc lòng người.

Tô Mộ là hắn từ nhỏ nhìn lớn lên, làm sao lại không biết thói quen của Tô Mộ.

Tô Kính nói:

- Chuyện này, chung quy là liên lụy đến phụ thân. Nhị ca, ngươi thật sự là cẩn thận quá mức, ta đã liệt thổ phong vương, cùng Khương Dạ ngồi ngang hàng. Trong Ngọc Kinh Thành, thân phận của ta là Phò mã, Ngọc Kinh Thành này là của hoàng tộc. Người khác bất kính với ta, ta có thể làm cho hắn sống không bằng chết. Người nào đối nghịch với ta, chính là đối nghịch với Vô Ưu công chúa, làm cho ta nóng nảy, ta liền để cho Vô Ưu công chúa đi làm trưởng công chúa, thừa kế Đế vị.