Hồng Liên Bảo Giám

Chương 149: Hồ Bằng (2)



Tô Kính biết chắc mình phải ra ngoài, trước kia hắn cảm thấy Ngọc Kinh thành rất an toàn nhưng Tô Tuyết đã mất tích làm hắn không nghĩ vậy nữa.

Tô Kính nhìn theo Tô Linh rời đi, hắn kêu Ưng Dương, Khuyển Thập Lang:

- Đi, hôm nay theo ta ra ngoài đi dạo.

Khuyển Thập Lang siêu hưng phấn. Ưng Dương không muốn ra khỏi phủ nhưng Tô Kính đòi đi thì gã cũng hết cách.

Lần này Tô Kính đi tìm Đại Quản Gia Cúc Nguyệt Sơn đòi hai món đồ. Sau khi Hoàng Đình Thần Ngọc bị luyện hóa không gian vẫn còn, kỹ năng thủy lôi còn nhưng kỹ năng mai rùa thần biến mất.

Tô Kính mượn túi lôi châu, cộng thêm một khối ngọc ấn trong khố phòng.

Toàn là vật phẩm tiêu hao, nếu không dùng hết phải trả lại. Tiêu Dao Hầu nhà lớn nghiệp lớn nhưng không thể cho nhi tử như hắn tùy tiện phá của. Chi phí ăn mặc của mấy ngàn người cộng thêm phát kim ngân, trang bị, đan dược, để giữ nguyên Hầu phủ phải mất mấy chục vạn bạc.

Lần này Tô Kính đòi ba con ngựa chiến, mang theo Ưng Dương, Khuyển Thập Lang ra Hầu phủ đi hướng nam.

Tô Kính ở trên lưng ngựa tâm sự nặng nề. Khuyển Thập Lang nhìn đông ngó tây, thấy Tô Kính không có hứng thì cả người ủ rũ. Một người hai yêu giục ngựa chạy nhanh, hơn một tiếng sau chạy đến thành nam, có thể thấy Ngọc Kinh thành to lớn cỡ nào.

Phía nam Ngọc Kinh thành không hoàn toàn là nơi bình dân cư ngụ, có một số quý tộc tước vị rất thấp. Thật ra người ở trong Ngọc Kinh thành trừ thủ nghệ nhân, nghệ thuật gia, tiểu thương, khổ lực ra cơ bản đều là người có liên quan quý tộc lớn.

Ví dụ Tiêu Dao Hầu phủ có hơn bốn ngàn người cư ngụ, trong đó có ít nhất trên hai ngàn người có thân thuộc. Những thân thuộc không thể vào ở trong Hầu phủ, tức là bình dân có quan hệ trực tiếp với Hầu phủ cỡ hơn sáu ngàn người, quan hệ gián tiếp thì hơn vạn người.

Tô Kính đến tìm ‘bằng hữu’ thế tử cũ quen, một đầu mục nhỏ làm việc trong Binh Mã Ti thành nam.

Người đó họ Bạch, tên Lộ, phụ thân đã từng đảm nhiệm chức Đô Úy, từng có quân công, được một chức thế tập nam tước. Bạch Lộ không là kẻ du thủ du thực, chẳng qua phụ thân chết sớm không để lại nhân mạch cho gã, sau khi kế thừa tước vị được xếp vào Binh Mã Ti, chỉ quản lý năm người trông chừng một cái chợ.

Bạch Lộ qua người khác dẫn tiến quen thế tử Tiêu Dao Hầu, sau khi làm quen được gã tốn công bỏ sức kiếm một kim tiền thuộc tính không gian, vốn định hối lộ thế tử để điều gã đi khỏi Binh Mã Ti thành nam.

Nơi này cũng có nước luộc nhưng toàn là kim ngân của phàm nhân, không có đan dược, tài liệu để tu luyện. Bạch Lộ không cam lòng, gã chưa đến bốn mươi tuổi đã là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ, nếu được người dìu dắt rất có thể trăm tuổi đến Trúc Cơ.

Tô Kính tìm Bạch Lộ vì gã ham thích công danh, quen nhiều người tầng lớp chót, giao thiệp rộng lớn, trọng nghĩa khinh tài, đặt ở Trái Đất thi giống Tống Giang.

Trong thế giới này Tô Kính không sợ Bạch Lộ bay khỏi lòng bàn tay. Vừa xảy ra chuyện Tô Kính liền lục tìm trong ký ức, cảm thấy Bạch Lộ có ích nhất. Ba người cưỡi ngựa đến trước cửa Bạch phủ. Cửa lớn mới sơn nước, sạch sẽ nhưng không có người giữ cửa, gia đạo túng thiếu.

Ba người Tô Kính xuống ngựa, Bạch phủ không có người trông cửa may mà còn cọc cột ngựa. Tô Kính ngửi được mùi nước sơn gay mũi, Bạch Lộ không có tiền mua sơn tốt, nếu như không phải sợ rất mất mặt thì gã đã mặc kệ cửa tự mục. Dù sao trị an ở Ngọc Kinh thành an ninh, mở rộng cửa cũng không có ăn trộm lẻn vào.

Hôm nay là ngày mười đầu tháng, Bạch Lộ chắc chắn không đi làm việc. Tô Kính nhớ hễ có dịp nghỉ là tên này sẽ trốn trong nhà lén tu luyện một loại thuật đạo ít được để ý.

Bạch Lộ có giấc mơ là sẽ có ngày làm công tước. Tô Kính biết Bạch Lộ kiếm công pháp ít được để ý toàn là vật khiếm khuyết, không thể nào thành Kim Đan được.

Tiêu Dao Hầu Kim Đan lục trọng không có thăng cấp phẩm tước, vẫn là Nhất Đẳng Hầu.

Đông Tần đế quốc từng có hai công tước, một người chết trận không để lại hậu nhân, người thứ hai ý định mưu nghịch, bị diệt cả nhà. Từ đó về sau Nhất Đẳng Hầu là tước vị lớn nhất trong Đông Tần đế quốc.

Một ngũ đẳng nam tước muốn trở thành công tước là mơ tưởng viễn vông. Đế quốc đã hình thành, muốn được phong thưởng công tác khó như tạo phản làm hoàng đế.

Tô Kính thật tự nhiên đứng trước kia kêu to:

- Tiểu Bạch, đi ra tiếp khách coi!

Sơn trên cửa chưa khô, Tô Kính không muốn đẩy cửa cũng không thích trèo tường.

Có người ở bên trong lên tiếng:

- Ôi chao ơi, là Tô thiếu gia đến sao!

Một nam nhân khoảng ba mươi tuổi khoác áo dài, lê đôi giày vải chạy ra mở cửa. Nam nhân có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Hình dung một nam nhân bằng từ xinh đẹp, còn là một nam nhân trung niên cũng vì bất đắc dĩ.

Bạch Lộ đẹp làm chín mươi chín phần trăm nữ nhân xấu hổ, còn lại một phần trăm chỉ muốn nhân đạo diệt gã.

Bạch Lộ cũng biết điều này nên cố ý làm mình trông già hơn chút, không thì cảnh giới Tiên Thiên kỳ có thể khiến gã bề ngoài chỉ chừng hai mươi tuổi.

Hồng nhan họa thủy, đối với nam nhân cũng đúng. Thế giới này không thiếu người thích nam, nếu Bạch Lộ không có tước vị sớm đã bị đè.

Tước vị nhỏ mấy cũng là hoàng gia ban cho, vũ nhục người có tước vị hoàng thất sẽ hết sức xóa sổ ngươi.

Tô Kính có thể không e dè giết một nô bộc nhưng phải hết sức thận trọng giết một bình dân bên cạnh quý tộc. Nếu giết quý tộc có tước vị chính thức thì hoặc là làm thần không biết quỷ không hay, hoặc là lúc quyết đấu sống chết.

Bạch Lộ xách giày đưa nhóm Tô Kính vào phòng:

- Sao hôm nay Tô thiếu gia có rảnh đến đây?

Tô Kính ngạc nhiên thấy cửa đi vào viện lạc tiến thứ hai bị một lu nước to ngăn chặn. Quy cách trạch viện không lớn, chỉ có hai tiến, đối với nam tước thì khá nghèo nàn nhưng đây là cơ nghiệp tổ tiên, ý nghĩa khác biệt, Bạch Lộ ở đây sẽ không bị người cười.

Bạch Lộ cười bẽn lẽn nói với Tô Kính:

- Đang bị kẹt nên cho thuê hai viện tử phía sau, ta còn ở mặt trước, đi cửa trước.

Tô Kính mắng:

- Nghèo vậy còn có tiền hiếu kính ta, tiểu Bạch, ngươi sống tiêu tiền như nước thì khi nào mới thoát khỏi cảnh này?

- Thì tại gần đây nhóm Sài Cẩu xảy ra chút chuyện, ta giúp bôi trơn chút, không thì sẽ bị nhốt ba, năm năm.

- Ừm, tội ba, năm năm không nhẹ.

Tô Kính không vạch lời nói dối của Bạch Lộ, sai Khuyển Thập Lang đóng cửa, hắn nhìn vách tường đằng sau.

Bên kia vách tường không có ai, khách thuê không ở nhà. Nơi này là viện lạc riêng, hàng xóm hai bên cách khá xa.