Hồng Liên Bảo Giám

Chương 1497: Tiêu Dao Tam Sơn (6)



Bốn tờ ngọc phù này bay lên ở giữa không trung, bắn ra quang huy bảy sắc, đan xen vào nhau, hóa thành một tấm lưới lớn, bao phủ về phía Tiên Nhân. Kiếm hoàn kia cũng xuyên thấu lưới lớn, chẳng qua sau khi xuyên thấu, liền biến thành một thanh Tiểu Kiếm, phía trên linh khí hoàn toàn không có, đã thành một khối sắt thường rồi.

Bốn khối ngọc phù chế tạo lưới lớn, lại trực tiếp phế đi một viên kiếm hoàn đẳng cấp Đạo khí tuyệt phẩm, phải biết, trình độ chắc chắn của kiếm hoàn, còn trên trang bị phòng ngự bình thường.

Tiên Nhân phản kích, cứ như vậy không có, trên lưới lớn truyền tới một thanh âm:

- Thu!

Thanh âm kia, là của Tiêu Dao Hầu. Người không ở chỗ này, lại cho bốn thủ hạ một đồ vật bắt Tiên Nhân, thật là tính toán “không bỏ sót rồi”. Lưới lớn thu lại, Tiên Nhân liền bị giam cầm, treo ở giữa không trung, trang bị hình Vân Đóa kia bị đạo kiếp lôi thứ nhất đánh trúng, trực tiếp tản ra.

Không có Tiên Nhân thao túng, chuyển vận Tiên nguyên lực, thứ này không có tại chỗ phá toái, đã coi như phẩm chất xuất chúng rồi.

Tiên Nhân hoảng sợ, lực lượng trong thân thể không có bị giam cầm chết, nhưng làm sao cũng không cách nào truyền ra ngoài lưới lớn.

Tiêu Dao Tam Sơn đều có chút đắc ý, ngay cả Lâm Hoành Sơn, đối với năng lực của mình cũng tương đối hài lòng. Thao túng bốn khối ngọc phù kia là tương đối gian nan, cường giả Kim Đan bình thường, coi như đạt đến tầng chín, cũng không cách nào sử dụng.

Thiên Lôi liên hoàn rơi xuống, oanh ở trên lưới lớn, bất quá kiếp lôi xuyên qua lưới lớn, không chỉ không có tạo thành tổn hại, còn để cho lưới trở nên trong suốt trong sáng, hấp thu lực lượng kiếp lôi.

Tiêu Dao Hầu dĩ nhiên sẽ không làm chuyện tình không ý nghĩa, Tứ Môn Thiên Võng này, là hắn đích thân luyện chế, lực lượng Nhân Tiên được một phương thế giới này che chở, trang bị của Nhân Tiên, kiếp lôi không tổn hại. Trừ khi Tiêu Dao Hầu phá ra thế giới này, nếu không mà nói, sau này hắn tu hành, tất cả kiếp lôi đều là giúp đỡ để hắn gia tăng thực lực.

- Bỏ qua ta, ta cái gì cũng nói, ta đầu nhập vào các ngươi, mau buông ra!

Trong lưới lớn, Tiên Nhân la khàn cả giọng, hắn phát hiện mình không có bất kỳ thủ đoạn nào phản kháng, chỉ có thể ngạnh sanh thừa nhận kiếp lôi oanh kích. Kiếp lôi kia đánh về phía Tử Phủ của hắn, không thể tránh né, Tiên y trên người cũng không dùng được.

Cúc Nguyệt Sơn cười nói:

- Hầu gia nói, ngươi là chiến lợi phẩm thứ nhất, không thể tha.

- Ta biết rất nhiều bí mật mà người khác không biết!

- Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn chết đi là được.

Khuôn mặt mập mạp của Cố Quân Sơn cười thành một đóa hoa. Đánh chết Tiên Nhân, thật đúng là một cảm giác lâng lâng.

- Oanh!

Một đạo lôi điện đánh xuống, ở trong Tử Phủ của Tiên Nhân nổ tung, lần này trong thất khiếu của Tiên Nhân phun ra không phải ánh lửa, mà là máu màu vàng. Máu màu vàng kia tràn ra, cũng bị lưới lớn hấp thu.

Lần này, đã chấn Tiên Nhân thành ngu ngốc, nội tình của hắn vốn không đủ thâm hậu, có thể ăn lâu như vậy cũng không dễ dàng. Tiếp sau một đạo kiếp lôi, liền đánh Tiên Nhân này thần hồn tiêu tán, lúc này đám người Lâm Hoành Sơn mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Tiên Nhân không chết, chạy trốn ra ngoài, liền là tử kỳ của bọn hắn.

Ở trong lưới lớn, Tiên Nhân ngay cả năng lực tự bạo cũng không có.

Tấm lưới biến mất, bốn khối ngọc phù bay ra, đám người Lâm Hoành Sơn riêng phần mình lấy một tấm, trận pháp trên ngọc phù biến mất không thấy gì nữa, bất quá phẩm chất tăng lên rất nhiều, hấp thu Tiên nguyên, máu, tinh khí của Tiên Nhân, còn có thần hồn phá toái, bản thân bốn khối ngọc phù này chính là Tiên ngọc do Tô Kính lấy được luyện chế thành, hiện tại hóa thành bốn linh phù hộ thân, cũng chính là thù lao mà Tiêu Dao Hầu cho đám người Lâm Hoành Sơn.

Hoàng Đế không có binh đói, Tiêu Dao Hầu để cho bọn họ làm chuyện tình nguy hiểm trùng trùng, sao có thể không có lợi ích.

- Hai tên tiểu quỷ các ngươi, hộ pháp cho chúng ta một khắc thời gian.

Phó Thanh Sơn nhìn Đường Hà cùng Mộ Ngân Mâu nói, tại chỗ ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa ngọc phù.

Thế lực âm thầm này, ngàn tính vạn tính, cũng không nên trực tiếp nhằm vào Tiêu Dao Hầu làm bố trí. Trong mục tiêu bọn họ âm thầm muốn đối phó, có Tô Kính, là con trai của Tiêu Dao Hầu, có con trai của Tô Kính, đó là thế tử đời sau tương lai tiếp nhận vị trí của Tiêu Dao Hầu. Nơi này còn vận dụng Tô Tuyết, là nhằm vào Tiêu Dao Tam Sơn bố trí.

Này bằng với trực tiếp cắt thịt ở trong lòng Tiêu Dao Hầu, mà sau khi Tiêu Dao Hầu thành tựu Nhân Tiên, cảm ứng nhạy cảm. Nhiều bố trí như vậy, nếu hắn còn không có cảm giác, liền không phải Nhân Tiên, mà là cặn bã rồi.

Tiêu Dao Hầu chính xác bị ngăn cản, không có cách nào trở lại, nhưng mà người nào cũng không nghĩ ra, bốn thủ hạ của Tiêu Dao Hầu có thể khu động đồ vật tương đương với Tiên khí. Đây cũng là chuyện tình mưu lợi không có biện pháp.

Bốn người hợp lực, bức những hạch tâm làm phản trong Ngọc Kinh Thành ló đầu, chém giết một vị Tiên Nhân. Cả Ngọc Kinh Thành bố trí, liền xuất hiện lổ hổng khổng lồ.

Cho đến lúc này, một trung niên nam tử mới xuất hiện ở ven lề chiến trường. Hắn người mặc bố y, thần sắc thong dong, đứng ở nơi đó nhìn thủ hạ của Tiêu Dao Hầu, trong lòng cảm khái. Đệ đệ của mình, thật sự là có tiền đồ, rốt cuộc không cần dựa vào lực lượng của gia tộc nữa.

Chẳng qua nếu có cơ hội lặp lại mà nói, đệ đệ khẳng định sẽ không muốn đi con đường này. Trên con đường này, có máu tươi của mẫu thân Tô Mộ.

Từ nhỏ đệ đệ liền có chí hướng lớn, nhưng mà tâm không đủ hung ác, có quá nhiều ảo tưởng. Cho đến khi nữ tử yêu tộc kia chết, hắn mới thay đổi thành một người khác. Những năm ở Nam Cương kia, đệ đệ tạo thành sát nghiệt vô biên, hiện tại hồi tưởng lại, vẫn để cho hắn mất hồn mất vía. Tô Việt đối với Tô Dương, cũng có bội phục thật sâu.

Bởi vì đổi lại người khác, ở trong lòng có thù hận sâu như vậy, vô luận như thế nào cũng tu không thành Nhân Tiên. Mà đệ đệ của mình liền làm được.

Huynh đệ đồng tâm, hắn làm sao không hiểu.

Sau khi Tiêu Dao Hầu thành tựu Nhân Tiên, lập tức nghiêng tất cả tài nguyên cho mình. Chỉ sợ Nguyên Lăng Hồng oán trách cũng không có bất kỳ thay đổi nào.

Cho nên mình mới có thể thành tựu Kim Đan tầng chín, nửa bước Tiên Nhân. Giờ phút này thành Bắc cùng thành Tây chiến đấu đều tương đối nhẹ nhàng, chính là thủ bút mà lúc trước Tô Việt mai phục.