Hồng Liên Bảo Giám

Chương 200: Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà (1)



Sau đó hoàng đế gia phong, ban hôn đều là thuận tiện, cái nào cũng có nghi thức rườm rà hơn hôm nay gấp trăm lần.

Tô Kính đi theo phu phụ Tiêu Dao Hầu đến Hội Chân lâu, nơi này đã bày tiệc lớn. Kiểu lễ trưởng thành của thiếu niên mời khách ăn cơm giống với nho môn.

Dưới ba tầng là người trong nhà, Tô Kính không cần mời chào, từ tầng bốn trở lên hắn phải đi từng bàn chào khách. Tô Kính không tưởng tượng nếu Tiêu Dao Hầu không ngăn cản thì sẽ có bao nhiêu người đến trong phủ chúc mừng.

Trên tầng sáu Tô Kính gặp người quen, là Võ Uy Quận Vương.

Đông Tần đế quốc không có thân vương, Võ Uy Quận Vương là người có tước vị cao nhất trong số hoàng tử. Hôm nay Vô Ưu công chúa không đến, mọi người đều biết hoàng đế đã ban hôn, chỉ chờ tổ chức nghi thức là Vô Ưu công chúa và Tô Kính đính hôn.

Đạo Môn không có quy định trước khi thành thân không được gặp mặt, nhưng Vô Ưu công chúa biết giữ kẽ, không đi nhìn Tô Kính nhận khiêu chiến.

Tô Kính thầm do dự, Võ Uy Quận Vương đã đến, trước mặt Võ Uy Quận Vương thì hắn làm sao giết người của Lý gia?

Tô Kính đang thầm suy nghĩ thì trên lôi đài đóng băng, Đại Quản Gia Cúc Nguyệt Sơn đã bắt đầu nói chuyện. Cúc Nguyệt Sơn là cường giả Kim Đan, không ai biết tu vi của gã mấy trọng, chỉ biết gã đi theo Tiêu Dao Hầu giết vô số người trong Nam Cương. Nên dù Cúc Nguyệt Sơn chỉ là một quản gia thì tập thể đều im lặng nghe gã nói chuyện.

Cúc Nguyệt Sơn đứng lơ lửng trên lôi đài, từng chữ rõ ràng vang bên tai khách khứa:

- Các vị, hôm nay là lễ thành nhân của thế tử nhà ta, vốn là việc rất nhỏ nhưng được mười hai Đạo Cung, chín đại thế gia xem trọng, đến dự và chỉ giáo cho thế tử nhà ta. Sau đây là quy định khiêu chiến, mỗi nhà đưa ra một luyện khí sĩ cảnh giới Tiên Thiên kỳ đấu đơn với thế tử nhà ta, rời khỏi lôi đài xem như thua.

Võ Uy Quận Vương mở miệng hỏi thăm:

- Thế tử định nhận xa luân chiến?

Cúc Nguyệt Sơn nói:

- Đúng vậy, cho nên mỗi lần khiêu chiến thế tử nhà ta sẽ ăn đan dược một lần. Nếu không ăn đan dược thì khiêu chiến chấm dứt thế tử có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ.

Trên tầng năm, bên cạnh tây trái một nam nhân mặc khôi giáp màu đen cười như điên:

- Ăn đan dược, ha ha ha ha ha ha! Quy định của Tô gia khiến người không biết nói sao!

Tô Kính chỉ nhìn thoáng qua phù văn trên bộ giáp liền biết là người của Lý gia Định châu.

Nam nhân mặc giáp đen ngồi vẫn cao hơn người bình thường đứng một chút, vóc dáng vạm vỡ còn hơn Lâm Hoành Sơn.

Nam nhân mở miệng mỉa mai thật là không chút phong độ, nhưng mọi người biết gã, là nhân vật khá nổi tiếng của Lý gia Định châu, đệ đệ gia chủ hiện thời của Lý gia, Lý Quang, tên chữ Diệu Nhiên.

Lý gia Định châu có thực lực hùng hậu, Lý Quang là Kim Đan tam trọng, sát tinh rất mạnh. Nghe nói Lý Quang có đạo khí tuyệt phẩm, người Kim Đan tứ trọng cũng không đánh lại gã.

Không ai muốn vì một câu nói mà gây thù hằn với Lý gia Định châu. Lý Quang mở miệng mỉa mai, dù là người của Khổng Tước Đạo Cung đến, không có mệnh lệnh của cung chủ thì không nói một câu nào.

Cúc Nguyệt Sơn chỉ cười khẽ, gã chỉ vào Lý Quang nói:

- Nếu Lý chân nhân cảm thấy quy định của Tô gia không tốt thì đi Dực châu phản đối đi. Hôm nay quy định của nơi này không ai có thể thay đổi. Hơn nữa hoàng đế bệ hạ đã đồng ý, nếu Lý chân nhân ngại Dực Châu quá xa thì hoàng cung ngay gần đây, mời, mời, mời!

Cúc Nguyệt Sơn liên tục nói ba chữ mời, chữ sau âm cao hơn chữ trước như sấm mùa xuân nổ vang. Giọng Cúc Nguyệt Sơn vang rõ mười dặm, người ngoài Hầu phủ cũng nghe thấy.

Lý Quang không lộ vẻ tức giận, nếu gã phản ứng mạnh thì mọi người sẽ cho rằng gã làm khó một người hầu, mất phẩm giá con người.

Vì vậy Lý Quang cười nói:

- Vậy thì theo như quy định của các ngươi đi, ai kêu thế tử của các ngươi quá yếu. Trong chín đại gia tộc nhân vật có thể một mình đảm đương một phía có nhi tử ruột nào mà chừng tuổi này vẫn chưa Trúc Cơ.

Lý Quang nói câu này quá ác nhưng chính xác. Tiêu Dao Hầu là Kim Đan lục trọng, địa vị cao, tài nguyên cái gì cần có đều có, nhưng nhi tử của gã lúc lễ trưởng thành vẫn ở cảnh giới Tiên Thiên kỳ.

Nhìn Tô Mộ, Tô Linh, Tô Kiến xem, ba người đã là Trúc Cơ, chỉ có Tô Kính vẫn lòng vòng ở Tiên Thiên kỳ.

Cúc Nguyệt Sơn là cáo già, nghe vậy cười to bảo:

- Lý chân nhân vui thật, thì ra là xem thường thiếu gia nhà ta. Vậy mà Lý chân nhân từ xa vạn dặm đến đây chúc mừng, là muốn nịnh bợ lão gia nhà ta sao?

Lý Quang thầm bực mình, Cúc Nguyệt Sơn nham hiểm còn hơn gã. Đúng thế, Tô Kính là phế vật, nhưng Lý Quang từ Định châu đến vì một phế vật? Đương nhiên không, gã đến vì Tiêu Dao Hầu.

- Ta nghe nói Lý gia Định châu mỗi người như rồng. Lý chân nhân hôm nay biểu hiện thật là...

Cúc Nguyệt Sơn nói một nửa chợt ngừng, chuyển sang nói với các vị khách:

- Hôm nay ở Hội Chân lâu, dựa theo quy định, thiếu gia nhà ta tiếp nhận khiêu chiến, ai chỉ giáo trước?

Cúc Nguyệt Sơn không nói khách sáo lòng vòng nữa, vào thẳng chủ đề chính chặn họng Lý Quang.

Lý Quang còn muốn nói điều gì nhưng bên Khổng Tước Đạo Cung, một luyện khí sĩ mặc đạo bào đỏ rực, bề ngoài già nua mở miệng nói:

- Vậy để Khổng Tước Đạo Cung chúng ta đến trước.

Giờ mà Lý Quang còn lải nhải nữa là trực tiếp đối nghịch với Khổng Tước Đạo Cung. Đạo sĩ già của Khổng Tước Đạo Cung tựa như đã tập luyện trước với Cúc Nguyệt Sơn, rất nhanh tiếp lời gã rồi kêu một đạo sĩ nhỏ bên cạnh mình nhảy xuống lôi đài.

Đạo sĩ nhỏ vẻ ngoài răng trắng môi hồng, mắt trong suốt, đạo y màu xanh nhạt, góc áo có Khổng Tước Minh Vương chú. Đây là đệ tử hạch tâm của Đạo Cung, đỉnh Tiên Thiên, tuổi rất nhỏ, phỏng chừng chưa đến mười bốn tuổi.

Tô Kính lững thững bước ra từ lầu một đi lên lôi đài, chắp tay với đạo sĩ nhỏ:

- Ta là Tô Kính, xin chỉ giáo nhiều cho.

Vào lôi đài rồi đạo sĩ nhỏ rất bất ngờ, vì nhìn từ bên ngoài lôi đài rất nhỏ, sư phụ của gã cũng không nhìn ra manh mối gì. Nhưng vào trong mới phát hiện lôi đài rộng lớn hơn ngàn trượng, chỗ biên giới bị đạo pháp ngăn ra không gian khác nhau, vào dễ nhưng ra thì khó.

Cúc Nguyệt Sơn đứng giữa hai người, cười nói:

- Nếu không đánh lại, chỉ cần nói nhận thua là được rời đi.

Nói xong lời này Cúc Nguyệt Sơn quay người ra lôi đài, kết giới không hề có tác

dụng với gã.