Hồng Liên Bảo Giám

Chương 217: Trao đổi (Hạ) (1)



- Cương Thi Tam Tài trận rất dễ phá, khi nó bị phá thì huynh buộc phải bài bố U Minh Bách Ngục thật nhanh, xét cho cùng tại cảnh giới của huynh chưa đủ. Nếu huynh là luyện khí sĩ Kim Đan kỳ, lập tức phát ra U Minh Bách Ngục Đồ, kẻ địch cảnh giới ngang nhau có mấy người đánh lại huynh? Có khi mệt chết.

Cốt Ngọc gật gù:

- Đúng rồi, ta không nên theo tiết tấu của huynh, nhưng phải làm sao bù đắp điểm yếu này?

Cốt Ngọc không đi về hỏi lão sư của mình mà xin Tô Kính chỉ dạy, đây là thói quen của đệ tử hạch tâm thuộc thế lực lớn. Đá núi có thể công ngọc, cái nhìn của người ngoài đôi khi càng gần với sự thật hơn.

- Huynh có thể kiếm một pháp khí giống Cửu U Độn Hình Bảo Lục của Mang Sơn đạo phái. Sau đó tăng tốc độ bài bố U Minh Bách Ngục Đồ lên cao hơn gấp ba, bỏ Cương Thi Tam Tài trận đi, dùng Thập Tuyệt trận để khống chế tình hình.

Cốt Ngọc cười khổ, thân phận của gã chưa đủ để kiếm nhiều đồ tốt vậy. Có U Minh Bách Ngục Đồ vì Đạo Cung chuyên môn bồi dưỡng Cốt Ngọc theo hướng này.

- Vấn Tâm, nếu như ta đã có thứ đố phối hợp thì huynh còn có thể phá vỡ công kích của ta không?

Tô Kính chỉ gật đầu, không nói.

Cốt Ngọc rất phiền muộn, Tô Kính cho đề nghị để gã mạnh lên rất thực dụng, nhưng hắn vẫn có thể phá giải.

- Tại sao?

- Bởi vì ngươi còn không phải Kim Đan.

Cốt Ngọc nhẹ lòng, đúng rồi, gã không phải là Kim Đan, không có lĩnh vực, hoàn toàn bằng vào lực lượng trang bị bộc phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ, cái này có lỗ thủng siêu lớn. U Minh Đạo Cung bình thường cho gã phối hợp với sư huynh đệ khác để lấp vào sơ hở này, đấu đơn thì cảnh giới hiện giờ của Cốt Ngọc không thể bù đắp được.

Xét cho cùng vẫn là Tô Kính quá mạnh mẽ, đổi lại luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ khác đã sớm chết rồi.

- Vấn Tâm, thân phận của ta còn chưa đủ để kiếm được thứ huynh nói. Nhưng sư phụ rất tốt với ta, ta cũng có dư dả. Ta nghe nói cữu cữu của huynh ở Mang Sơn Đạo phái đã thành tựu Kim Đan, có thể nói giúp một câu cho ta đổi hai món pháp khí được không?

Tô Kính cười to, nâng ly. Cốt Ngọc uống một chén rượu.

Tô Kính nói:

- Cái này không thể được, cữu cữu của ta nợ ta một nhân tình rất lớn, nếu ta nói giúp huynh chuyện này thì nhân tình cũng dùng hết.

Cốt Ngọc im lặng, cái này thật đúng là không dễ làm. Một luyện khí sĩ Kim Đan kỳ nợ nhân tình lớn, nếu chỉ vì giao dịch vài món trang bị dùng hết, còn là trang bị đẳng cấp pháp khí thì đúng là lỗ lớn.

- Sư phụ đối xử với huynh không tệ vậy đi cầu sư phụ huynh nói chuyện với cữu cữu của ta đi, vấn đề này không cần đi đường vòng quá lớn. Ta thấy hôm nay sư phụ của huynh cũng đến, cữu cữu của ta có đây, huynh mau đi đi, không chừng hôm nay sẽ có kết quả.

Cốt Ngọc nghe xong lại vui mừng, chủ yếu là Nguyên Thùy Vũ khó gặp, tình hình hôm nay sư phụ gã đi nói chuyện có lẽ Nguyên Thùy Vũ sẽ nể mặt.

Người của Mang Sơn đạo phái không dễ tiếp xúc, Cốt Ngọc biết điều đó, nếu không có mối quan hệ bên Nguyên Lăng Hồng thì gã đã không có ý nghĩ này.

Cốt Ngọc rời đi, Chu Tước Đạo Cung Mạc Sơn Nguyệt hóa thành kiếm quang đáp xuống trước mặt Tô Kính, xua những người khác đi.

Tô Kính phát hiện dù ở thế giới tu tiên thì nữ nhân xinh đẹp luôn có đặc quyền. Mạc Sơn Nguyệt lách vào, mấy người bị kiếm quang của nàng dạt ra chỉ cười cười không phật lòng.

Tô Kính không biết danh tiếng sư phụ của Mạc Sơn Nguyệt, đó là một lão bất tử khốn kiếp, rất độc ác. Ai đắc tội đồ đệ của lão thì lão sẽ nghĩ cách trả thù lại.

Có tin đồn Mạc Sơn Nguyệt là nữ nhi ngoài luồng của lão, nhưng xem tuổi đã thành tựu Kim Đan thì giả thuyết này không thể nào. Trừ phi lão có bản lĩnh của đương kim bệ hạ, sau khi Kim Đan vẫn có thể sinh con dưỡng cái.

Mạc Sơn Nguyệt ngồi xuống đối diện Tô Kính, mắt càn rỡ nhìn hắn từ trên xuống dưới. Nhìn một hồi sắc mặt của Mạc Sơn Nguyệt dần trở nên bình thường.

- Thế tử, ta thua tâm phục khẩu phục.

Tô Kính mỉm cười, nói:

- Hết sức vinh hạnh.

- Ta không đến để khách sáo với thế tử. Nếu có rảnh đến Chu Tước Đạo Cung đấu luyện một thời gian ngắn với ta. Mâu thuật của thế tử không được rành rọt, kiếm thuật của ta cũng thế, luận bàn với nhau một phen sẽ tiến bộ rất nhanh.

- Có thời gian chắc chắn đi.

Mạc Sơn Nguyệt nhíu mày hỏi:

- Chẳng lẽ thân phận của ta không xứng quen bằng hữu với thế tử?

- À, dạo này bận quá nên không được rảnh tay.

Mạc Sơn Nguyệt không phật lòng, hỏi:

- Vậy ta đến tìm thế tử được không?

Tô Mộ ở một bên xem Mạc Sơn Nguyệt cứ bám dính Tô Kính, nàng thầm tức giận mở miệng hỏi:

- Như thế nào? Ngươi không có sư huynh đệ cùng luyện sao?

Mạc Sơn Nguyệt không giận, nói với Tô Mộ:

- Có rất nhiều người đồng ý đấu luyện với ta nhưng bọn họ sợ sư phụ của ta, không dám nặng tay, có đấu cũng vô nghĩa.

Tô Mộ nghe Mạc Sơn Nguyệt nói như vậy thầm hiểu, nữ nhân tuy ngạo nhưng không có tâm kế. Tô Mộ loáng thoáng nghe tên tuổi lão sư của Mạc Sơn Nguyệt, lời Mạc Sơn Nguyệt nói chắc chắn không giả.

- Đấu luyện với tam ca của ta thì ngươi tiến bộ cũng không rõ rệt, ta rất lấy làm lạ, ngươi là người của Chu Tước Đạo Cung nhưng tại sao giống kiếm tu?

Mạc Sơn Nguyệt nói:

- Biết làm sao được, ta ưa thích sử dụng kiếm.

Mạc Sơn Nguyệt mặc đạo y đỏ rực ngồi yên tại chỗ vẫn rất nóng bỏng, tôn lên mặt mày mềm mại đáng yêu trở nên anh khí hơn.

Tô Mộ không khách sáo trực tiếp mời chào Mạc Sơn Nguyệt:

- Vậy tòng quân đi, ta sắp lập tư quân, cần một ít luyện khí sĩ.

Mạc Sơn Nguyệt lắc đầu, nói:

- Không đi, nếu cưỡng ép đi lỡ ta xảy ra chuyện gì thì sư phụ không để yên cho ngươi.

Tô Kính lên tiếng:

- Ta đi nói chuyện với sư phụ nàng.

Mạc Sơn Nguyệt lộ vẻ mặt hớn hở:

- Thật không?

Giây sau Mạc Sơn Nguyệt buồn bã nói:

- Tuy ngươi là thế tử Tiêu Dao Hầu nhưng sư phụ của ta chưa chắc sẽ cho ngươi mặt mũi.

- Sơn Nguyệt, nếu muốn tham gia vào quân đội Tô gia thì cũng được, miễn ngươi kéo dài ngày Trúc Cơ từ một năm trở lên. Ta chẳng những cho ngươi đi còn truyền một bộ Chu Tước Kiếm chính thức.

Mạc Sơn Nguyệt nghe giọng sư phụ vang lên giữa mình và Tô Kính, giật mình kêu lên:

- A!

Mạc Sơn Nguyệt chưa bao giờ nghĩ có thể rời khỏi Đạo Cung lưu lạc ở bên ngoài, trong lòng nàng luôn tin sư phụ tuyệt đối không để nàng mạo hiểm.