Hồng Liên Bảo Giám

Chương 260: Ba ngày (Thượng) (2)



Tất Can Chi thấy Tô Kính, Vô Ưu công chúa đã ký tên mới yên lòng nói:

- Các ngươi đi bây giờ hay ở trong không gian yêu dị của ta một lúc nữa? nếu ở lại tu hành thì ta có thể giúp các ngươi luyện chế túi hỗn độn trước.

Tô Kính vốn định đi ngay, nghe vậy bèn bảo:

- Chúng ta định ở lại ba ngày.

Tất Can Chi đưa cho túi da ngặt nỗi Tô Kính không mở được, không gian trong vòng tay của hắn dù lớn nhưng không an toàn, gặp cường giả Kim Đan thì có thể lặng lẽ cuỗm đi vật phẩm trong vòng tay. Ngay cả luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có thể bạo lực mở ra không gian vòng tay của hắn. Không gian của Hoàng Đình Thần Ngọc thì quá nhỏ, đi một mình còn không đủ dùng, về sau tòng quân có nhiều điều không tiện.

Nhân tố quan trọng nhất nhất là trong túi này còn bảo bối gì không. Bản thân Tô Kính không cần gì, nhưng hắn cần vật dụng để thành lập quân đội. Trong thế giới Thần Châu thứ tốt nhất đương nhiên là linh trì. Sau này Tô Kính theo Vô Ưu công chúa có thể được một linh trì, đủ cho hai luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ sử dụng.

Nhưng nếu Vô Ưu công chúa là Kim Đan thì sao? Một linh trì không đủ hai người chia.

Kiến công lập nghiệp không đơn giản là kiếm được thanh danh, còn vì ích lợi mà ra.

Yêu thú Tất Can Chi siêu mạnh, tại sao nói vậy? Vì Tất Can Chi vào không gian yêu dị của mình không phải ý thức chủ mà chỉ là một thần niệm, thần niệm không đồng bộ về thời gian với linh hồn của nó. Tốc độ thời gian chảy trong không gian yêu dị chậm rì, yêu thú Tất Can Chi lại có thể thong dong ứng đối.

Khống chế khôi lỗi giấy sai sót một cái là sẽ làm Tất Can Chi mất lũ thần niệm này. Vì tốc độ chảy thời gian, Tất Can Chi phát ra thuật đạo pháp khống chế một lần công kích, ngưng tụ một khôi lỗi giấy, tốc độ thần niệm vận chuyển gấp trăm ngàn lần bình thường. Ví dụ tốc độ giải toán thần niệm của Vô Ưu công chúa bằng vi tính siêu cấp thì Tất Can Chi là vi tính lượng tử.

Tất Can Chi tùy tay vẽ một phù văn ngưng kết thành chuỗi ngọc xanh vuông vức trên bầu trời, ném cho Tô Kính rồi bảo:

- Trong này có cách mở túi da ra, không quá hoàn mỹ. Ta không tu hành pháp thuật của nhân loại các ngươi nên đành vậy, thân thể này có đôi mắt là chân thật, tặng cho các ngươi, một người một cái. Có ích gì thì sau này các ngươi từ từ nghiên cứu.

Tất Can Chi vừa cười nói vừa móc hai con mắt của mình ra ném cho Tô Kính, thân thể đốt cháy, lửa hừng hực nhiệt độ kinh người. Tô Kính, Vô Ưu công chúa mở năng lực đôi mắt, thấy một phù văn cực kỳ phức tạp trong lửa.

Chỉ khoảnh khắc, Tô Kính dựa vào Lục Đạo Thần Giám sao chép khoảng một phần mười nội dung. Người Vô Ưu công chúa lấp lánh phù văn, cưỡng ép sao chép ba phần mười.

Một phù văn có nhiều bí mật, lấy nó về nghiên cứu, nếu đưa cho hoàng thất, lắp ráp thứ hai người có được ít ra đáng một nửa linh trì.

Khôi lỗi giấy đốt cháy, tay Tô Kính, Vô Ưu công chúa cầm một con mắt khô quắt, mắt còn lủng lẳng dây thần kinh, chút máu.

Vô Ưu công chúa ngơ ngác hỏi:

- Hắn đi rồi?

Vô Ưu công chúa không ngờ rắc rối lần này sẽ giải quyết đơn giản vậy. Yêu thú đó nói thì phóng khoáng lắm, gì mà không sợ chết, thật ra nó vất sợ phụ thân của nàng.

Luyện khí sĩ nghiên cứu thần linh khá kỹ, có cách hoàn toàn giết hoặc giam cầm thần linh.

Tất Can Chi đi quá mau, Tô Kính muốn nói gì nhưng đối phương đã mất tăm. Tô Kính biết Tất Can Chi không muốn nói nhiều, nó nói với hắn và Vô Ưu công chúa lâu vậy chỉ vì nể mặt hoàng đế. Không biết Tất Can Chi sống bao nhiêu năm tháng, khí độ đó không phải thứ ngụy trang ra.

Tô Kính dúi Thuần Dương Động Tiên chân kinh cho Vô Ưu công chúa:

- Vô Ưu, ta nghiên cứu túi da này trước, còn nàng hãy nghiên cứu quyển sách này.

Vô Ưu công chúa lúng túng cầm cuốn bí tịch, không biết nên xem hay không.

Đại sảnh bị đánh một đống hỗn độn, Tô Kính nhảy xuống thú khôi lỗi, đi tới bên cửa sổ, ngồi dưới đất đối diện hồ nước. Hắn bắt đầu nghiên cứu ngọc xanh vuông.

Vô Ưu công chúa cầm Thuần Dương Động Tiên chân kinh, nhìn bóng lưng Tô Kính, không biết hắn làm vậy là cố ý hay đơn giản không nghĩ nhiều.

Tu hành ở đây ba ngày chắc không phải là tu hành quyển sách này đi? Vậy không được, nàng và hắn còn chưa thành hôn, tình cảm với hắn còn mơ hồ, chỉ thích thôi. Nếu hắn nhân danh tu luyện mà...

Gò má Vô Ưu công chúa nóng ran, trong miếng che mặt lấp lóe ánh sáng đỏ như Chu Tước Chi Viêm đốt mặt nàng.

Tô Kính lo tập trung vào ngọc xanh, hắn đã tháo mũ giáp xuống, không thèm nhìn Vô Ưu công chúa. Từ trạng thái công tác mất ăn mất ngủ khi hắn còn ở Trái Đất thì dù bây giờ Vô Ưu công chúa có chủ động nhào vào, Tô Kính sẽ đẩy nàng ra, lo giải quyết vấn đề trước mắt đã.

Vô Ưu công chúa ngượng nghịu giở trang thứ nhất cuốn bí tịch ra rồi khép lại ngay.

Không vì cái gì khác, chẳng qua Tô Kính ngoái đầu nhìn nàng, bảo:

- Ta cần trên hai canh giờ để đọc, Vô Ưu hãy thu khôi lỗi lại đi, đừng để tiêu hao nhiều lực lượng thần thức.

Nói xong Tô Kính quay đầu lại, hại tim Vô Ưu công chúa đập nhanh.

Giống như lúc trên Trái Đất con trai ru rú trong nhà xem phim heo, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Con trai còn đỡ, Vô Ưu công chúa chưa trải qua loại chuyện này. Cho nên nàng chỉ có thể hung tợn trừng lưng Tô Kính, hy vọng hắn lại quay đầu để nàng cho hắn biết tay.

Tô Kính như tăng già nhập định, không hề quay đầu lại. Vô Ưu công chúa ôm cục tức nửa ngày đành thất vọng xẹp xuống. Nàng không rõ mình đã nhìn Tô Kính chằm chằm bao lâu, khi cảm giác cổ hơi mỏi mới tháo mũ giáp xuống, mở Thuần Dương Động Tiên chân kinh ra xem.

Trang đầu tiên, thật sự là...

Vô Ưu công chúa còn giữ biểu tình hung tợn, nên đốt cuốn sách này đi, không đốt nó lỡ Tô Kính xem sẽ biết ngay nàng từng đọc.

Vô Ưu công chúa chưa thấy qua lạc đà nhưng cảm giác như có vạn con ngựa chạy rầm rập qua.

Người viết cuốn sách là luyện khí sĩ sao?

Trang thứ nhất là tranh màu hình động. Nam đầu trọc, hơi giống hòa thượng. Nữ nằm trên đá cheo leo bới búi tóc đạo sĩ, không có trang phục để đoán thuộc lưu phái nào.

Nam nhân dường như là hòa thượng vác hai chân nữ nhân lên, tiếng rên ư ử như xuyên qua tờ giấy bay ra. Ngón tay Vô Ưu công chúa khớp xương trắng bệch siết mạnh, nếu không phải sách làm bằng chất liệu đặc biệt thì đã bị nàng xé thành mảnh vụn.