Hồng Liên Bảo Giám

Chương 268: Chuẩn bị đi xa (2)



Không biết chất liệu ô ti là gì, thuộc tính bình hòa. Vô Ưu công chúa luôn muốn luyện chế tiêu trúc của Tô Kính thành pháp khí, nhưng nghĩ rất nhiều cách mà không được. Vì nếu luyện chế theo cách bình thường Vô Ưu công chúa không đủ năng lực sẽ tổn hại chất liệu tiêu trúc, dù có luyện chế thành pháp khí tuyệt phẩm sau này không thăng cấp đạo khí được.

Giờ có thể bỏ ô ti vào tiêu dài làm vật dẫn phù văn cấm chế, nói chính xác hơn luyện chế ô ti thành phù văn cấm chế đẳng cấp địa sát rồi dung hợp vào tiêu dài, sau này tự nhiên có cơ hội thăng cấp đạo khí.

Đã tiếp xúc gần gũi với nhau khiến Vô Ưu công chúa thấy Tô Kính thân thiết hơn, huống chi phụ thân đã ban hôn, nàng không tức giận mấy chuyện đáng xấu hổ đó. Ngược lại lòng Vô Ưu công chúa nhớ nhung, nàng tự cười một mình.

Hai người mới chia tay bao lâu mà đã nhớ tên đó, lúc ấy hắn còn táy máy tay chân!

Hình như tay của nàng càng không thành thật, Vô Ưu công chúa chợt nhớ ra nàng chưa rửa tay!

Ngày hôm sau tuyết rơi. Mùa hè Ngọc Kinh thành nhiều mưa, mùa đông tuyết lớn. Tô Kính mới đến không lâu nên chưa quen thời tiết, lúc tỉnh dậy ngoài cửa sổ còn âm u, gió kèm bông tuyết đập vào cánh cửa sổ, trong phòng hơi lạnh. Nhưng thân thể luyện khí sĩ chỉ cảm nhận giá lạnh chứ nhiệt độ này không đến mức khiến Tô Kính khó chịu. Tô Kính xuống giường kêu nha hoàn giúp thay đồ, rửa mặt. Bện ngoài đã có người gõ cửa.

Tử Đằng cao giọng nói với Bạch Anh sắp chạy ra ngoài:

- Mới sáng sớm ai vậy? Cho người ta chờ đi!

Người ngoài cửa hét to:

- Trời lạnh lẽo bắt ta chờ? Tỷ tỷ đạp cửa bây giờ!

Tô Kính rùng mình, kiểu nói chuyện đó trừ Tô Tiên ra không có người thứ hai. Nàng không phải đại tỷ, nàng là đại gia!

Bạch Anh lật đật chạy ra đón Tô Tiên vào. Tô Tiên không khách sáo đi thẳng vô phòng ngủ của Tô Kính.

Tô Kính vội vàng lau sạch mặt cười nịnh:

- Sao mới sáng ra tỷ tỷ đã đến đây?

Tô Tiên ngồi xuống ghế, hỏi:

- Tiểu Kính Tử, ta hỏi ngươi, ta nghe nói ngươi ngày hôm qua đã về nhà nhưng sao không đi tìm ta?

Tô Tiên không cởi áo khoác ngoài, da cừu trắng tinh bao người nàng tôn lên khuôn mặt trắng trong như ngọc. Khi nói chuyện mặt mày Tô Tiên sáng sủa, hoặc nên nói là ngông nghênh.

Tô Kính đã có tiêu chuẩn phán đoán mới, hắn phát hiện tư chất của Tô Tiên gần bằng Vô Ưu công chúa, mạnh hơn hắn trước kia gấp vô số lần.

- Tại hôm qua mệt quá không có tinh thần.

- Mệt mỏi? Tỷ tỷ mang theo cả đám người chờ Tiểu Kính Tử bao nhiêu ngày. Nếu còn không về Dực châu thì tỷ tỷ không có tiền ăn cơm, Tiểu Kính Tử biết mỗi ngày tiêu hao nhiều cỡ nào không?

- Cái đó...

Tô Kính không tin Tô Tiên không có tiền ăn cơm, nhưng nàng mang theo khá nhiều người, ở trong Hầu phủ không thể để Tiêu Dao Hầu bỏ tiền nuôi họ được.

- Còn nữa, Chu Bất Nhị về hành châu rồi, hắn không chờ ngươi được. Thứ Tiểu Kính Tử muốn tỷ tỷ đã đưa tiền cọc cho người ta rồi, nếu Tiểu Kính Tử còn không tìm tỷ tỷ thì lợi lăn lợi đừng trách tỷ tỷ ác.

Tô Kính đổ mồ hôi. Lợi lăn lợi? Không lẽ Tô Tiên cho vay nặng lãi sao?

Tô Tiên lấy danh sách ra ném cho Tô Kính:

- Được rồi, đây là danh sách và tiền Tiểu Kính Tử nên trả, tất cả có ghi rõ ràng. Nếu tiện thì trả lại tỷ tỷ trước khi về Dực châu càng tốt.

Tô Kính nhận lấy, xem vật tư liệt kê trên danh sách đều là quân giới hắn cần.

- Đa tạ, vậy ngày mai chúng ta liền xuất phát, ta nên mang bao nhiêu người?

- Hai tiểu yêu của ngươi và Tô Mộ. Yên tâm, bên tỷ tỷ đông người, sẽ không để Tiểu Kính Tử bị gì. Sau khi vào Dực châu là địa bàn của Tô gia chúng ta, tỷ tỷ không đi cùng Tiểu Kính Tử cũng không sao hết.

Tô Kính thầm cảm động, Tô Tiên chờ mấy ngày nay chỉ vì đi chung đường với hắn, tránh cho hắn gặp rắc rối dọc đường.

- Được rồi, mai ta đưa tiền hàng cho tỷ tỷ.

Tô Kính xem danh sách, hắn biết túi tiền của mình không đủ, phải dùng đồ đổi chút đan dược, ngọc thạch thông dụng trong Hầu phủ mới được. Hoàng đế tặng Đại Diễn đan, Chu Tước đan không thể lấy ra ngoài tiêu dùng. Tô Tiên chịu chờ một ngày chỉ vì cho Tô Kính có thời gian gom đủ tiền nợ.

Tiễn Tô Tiên đi, Tô Kính tìm ra bảy trăm hai mươi viên đá quý trong túi da, sai Tử Đằng đưa qua cho Nha Đầu. Tô Kính cầm danh sách tìm Tô Mộ.

Trong viện tử, Ưng Dương và Khuyển Thập Lang đang vật lộn, đánh nhau mặt sưng phù, trút ra bất mãn trong lòng. Tô Kính có tâm sự nên không chú ý hai người.

Tô Kính đến đảo của Tô Mộ thấy Ngão Thiết thú đang chơi đùa dưới lầu cao. Mấy tiểu yêu Tô Kính chưa gặp mặt đang vây quanh Ngão Thiết thú cười đùa. Trông thấy Tô Kính đến, Ngão Thiết thú nhào lên, hắn thuận tay nhét chút hóa thạch vào miệng Ngão Thiết thú. Ngão Thiết thú nhảy nhót nhai rôm rốp, tâm tình càng vui vẻ hơn.

Tô Kính cũng vui, hóa thạch trong túi da dùng để luyện chế cái gì đều khó khăn, Ngão Thiết thú chịu ăn là tốt nhất. Nếu không có thứ thích hợp cho nó ăn, Ngão Thiết thú đang phát dục sẽ bị suy dinh dưỡng. Không kiếm ra sừng rồng, dùng xương yêu thú cường đại thay thế cũng không tệ.

Đám tiểu yêu trợn mắt há hốc mồm nhìn, chảy nước miếng. Tuy bọn chúng không cắn nổi hóa thạch nhưng dùng để luyện chế yêu khí cũng tốt, vậy mà cho Ngão Thiết thú làm đồ ăn vặt?

Giọng Tô Mộ từ trên lầu vọng xuống:

- Tam ca đến rồi? Lên đây đi.

Tô Kính tùy tay lấy mấy khối xương yêu thú hóa thạch ném cho Ngão Thiết thú. Đám tiểu yêu vây quanh nịnh nọt nhìn nó. Ngão Thiết thú đắc ý nhặt mấy khối hóa thạch nhỏ đẩy ra, chia cho các tiểu yêu.

Tô Kính lên lầu. Trên lầu vắng vẻ không có đại yêu Sư Nghiêm, một mình Tô Mộ loay hoay sa bàn to trên bàn. Tô Kính vào cửa nhưng Tô Mộ không ngoái lại nhìn, nàng tập trung tinh thần tính cái gì đó.

Tô Kính kêu lên:

- Tô Mộ?

Tô Mộ lên tiếng:

- Đây!

Tô Mộ thu lại ảo ảnh trên sa bàn, Tô Kính thấy mặt nàng hơi tái, mắt u tối.

Tô Kính lo lắng hỏi:

- Ngũ muội làm sao vậy?

- Không sao.

Tô Mộ mỉm cười hỏi:

- Nghe nói hoàng đế ban thưởng nhiều thứ tốt cho tam ca, lấy ra xem thử?

Tô Kính nhìn quanh:

- Đổi phòng khác đi, bí ẩn chút, mấy thứ này không tiện cho người khác biết.

Tô Mộ vui vẻ reo lên:

- Tốt quá, đi mật thất đi!

Tô Kính cùng Tô Mộ ra khỏi căn phòng bốn phía gió lùa đi tới phòng ngủ. Giường lớn tách ra, bên dưới là một con đường tối tăm, Tô Mộ nhảy xuống. Tô Kính xuống theo, giường lớn trên mặt đất khép lại. Hai người đáp xuống nền đất đá cứng

rắn, bốn phía tối đen. Tô Mộ vỗ tay, không gian bừng sáng, là một không gian hình vuông nhỏ xíu, có bốn cánh cửa.