Tô Kính không dám nói cho Tô Mộ nghe chuyện xảy ra trong Chu Tước cung, hắn không biết hoàng đế Khương Diễm có bí pháp gì nhận ra ngay hắn tiết lộ bí mật không.
Tô Mộ ngước đầu lên, ngón tay đè môi Tô Kính:
- Có phải việc tây chinh rất quan trọng?
- Đúng, liên quan đến hai chúng ta có thể thành tiên không.
Nói sao thì Tô Mộ vẫn có chút băn khoăn:
- Vậy ta sẽ cố gắng làm, rốt cuộc có hy vọng. Nếu ta thành tiên thì không cần lo Vô Ưu nổi giận.
Là Tô Mộ khuyến khích Vô Ưu công chúa bắt cặp với Tô Kính, nếu không có nàng giới thiệu hắn đã không chọn Vô Ưu công chúa. Đổi lại nữ nhân nhà khác còn lâu Tô Mộ mới lo chết sống của đối phương, nhưng Vô Ưu là khuê mật với nàng, làm thế này có cảm giác phản bội bằng hữu.
- Chúng ta dậy đi, thống kê tài phú trong tay. Ta cần lấy ra đủ số tiền đưa Tô Tiên, nhóm quân giới đầu tiên toàn nhờ Tô Tiên đặt mua giúp. Còn việc đi Dực châu nữa, muội không mang theo ai sao?
Tô Mộ lại áp mặt lên ngực Tô Kính:
- Nghỉ thêm một lúc nữa đi ca.
Tô Mộ không nói gì nữa, chỉ nhắm mắt yên lặng cảm nhận thân thể Tô Kính.
Tô Kính buông xuống tâm sự, bình tĩnh lại. Trong bóng tối hai người hít thở đều đều, cảm giác chỉ có nhau kéo dài vô hạn.
Tô Mộ nghỉ ngơi ba phút sau ngồi thẳng dậy:
- Được rồi, ta đã nhớ hết.
Tô Kính lấy một viên dạ minh châu ra bắn lên chỗ lõm trên nóc nhà, trong phòng lại bừng sáng. Trên da thú trắng dính giọt máu của Tô Mộ cực kỳ chói mắt mà hương diễm.
Khoảnh khắc ánh sáng rực sáng Tô Kính nghiêm túc nhìn mặt Tô Mộ. Vẻ mặt nàng sáng sủa, đã gác qua chuyện làm nàng bất an hoặc không vui. Trước mặt Tô Kính là một thiếu nữ tinh thần phấn khởi, sự thật không đả kích nàng, ngược lại nàng chủ động, kiên định hơn trước.
Việc Vô Ưu công chúa tạm gác lại. Tô Kính nói đúng, đã có con đường có thể thành tiên thì cố gắng hết sức làm bằng được. Nếu như không thể thành tiên sớm muộn gì nàng và Tô Kính sẽ chia ly, cái chết không phải điểm cuối nhưng có thể xóa hết tất cả.
Thế giới này không có luân hồi nhưng luyện khí sĩ có cách chuyển sinh, chẳng qua sau khi chuyển sinh sẽ không nhớ ký ức cũ nữa, không còn tình yêu xưa.
Có mục tiêu làm tâm tình Tô Mộ siêu tốt, nàng sẽ không đặt việc lặt vặt trong lòng. Áo của Tô Kính bị Tô Mộ xé rách, nàng cười toe lấy bộ đồ mới ra cho hắn thay.
Tô Kính nghi ngờ Tô Mộ đã sớm chuẩn bị, nhưng tốt nhất đừng hỏi chuyện này.
Hai người bắt đầu bàn bạc.
Đi Dực châu cần mua cái gì, chiêu mộ bao nhiêu người, trong số người chiêu mộ cần bao nhiêu chiến sĩ, luyện khí sĩ, dược tề sư, phụ tá.
Cần chiêu mộ phụ tá vì bây giờ chưa thành quân đội, có nhiều việc vặt, nếu Tô Kính và Tô Mộ đều lo hết sẽ thiếu thời gian tu hành.
Hai người bàn bạc một canh giờ, nói xong Tô Kính không truyền dạy khẩu quyết tu luyện long xà chân khí cho Tô Mộ ngay. Thứ này hơi phức tạp, cần xem hình tượng long xà. Tô Kính có cách, chờ lần sau cùng Tô Mộ có ngày nghỉ hắn sẽ dùng cách thần niệm giao hòa cho nàng hoàn mỹ cảm giác hình ảnh.
Rời khỏi đảo nhỏ của Tô Mộ, Tô Kính kêu Ngão Thiết thú lại, cưỡi nó đi qua cầu dài tìm Tô Kiến.
Tô Linh cư ngụ trong phủ nhưng vì có viên chức cần làm việc, chỉ mình Tô Kiến là mỗi ngày gặp được trong phủ. Việc hắn thành lập tư quân nên chia chút lợi cho hai ca ca, đương nhiên theo cách đầu tư, bọn họ cũng phải bỏ tiền bỏ công. Trước kia Tô Kính chỉ cho rằng tây chinh để kiến công lập nghiệp, kiếm phong thưởng linh trì. Giờ Tô Kính đã biết tây chinh vì toàn luyện khí sĩ, nếu thành công thì những công lao liên quan đến mức độ ngươi được thiên đạo pháp tắc công nhận. Luyện khí sĩ tham gia vào tây chinh đều có lợi rất lớn, càng bỏ công nhiều tương lai thành tựu càng lớn.
Tô Kính khó gần gũi với phu phụ Tiêu Dao Hầu nhưng dễ thân với hai ca ca. Lần này được Tô gia ủng hộ, thái độ bên Tô Tiên đã rất rõ ràng, việc thành quân trên đà gấp rút hoàn thành. Tô Kính tin chắc có thể thành lập một quân đội tinh nhuệ, quân giới cũng chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn lo sân huấn luyện.
Tô Kính chỉ tin Tô Linh và Tô Kiến. Dọc đường đi hắn cảm giác người trong Hầu phủ tăng lên nhiều, mỗi trạch viện bổ sung người hầu gấp mấy lần. Hầu phủ vắng vẻ bỗng chốc tăng thêm sức sống.
Phu phụ Tiêu Dao Hầu luôn vắng mặt trong Ngọc Kinh thành, lần này hai người trở về bổ sung thêm người vượt dự đoán của Tô Kính. Những người này huấn luyện nghiêm chỉnh, trông thấy Tô Kính đều khom người hành lễ, ai cũng biết hắn.
Tô Kính đi gặp Tô Kiến, gã rất vui vẻ kéo hắn đến phòng yên tịnh, sai người bưng trà lên.
Tô Kính nhìn Tô Kiến ra vẻ bí hiểm, buồn cười hỏi:
- Nhị ca có gì muốn nói phải không?
- Đúng rồi, tam đệ, ta sắp ra sĩ!
Tô Kính bất ngờ:
- Hả?
Thân phận của Tô Kiến đúng là có thể kiếm công việc trong Vũ Lâm quân nhưng ra sĩ? Hình như tư cách không đủ.
- Ngày hôm qua trong cung truyền chỉ, Khương Dạ ngự đệ của bệ hạ nhiếp chính, lập tức đề bạt một đống người, cung đình bận rộn một ngày phát thánh dụ khắp nơi, ta cũng nằm trong hàng được đề bạt.
Tô Kính cau mày, nhiếp chính vương Khương Dạ có ý gì?
Hoàng đế phong vị trí bá tước cho hắn là hết mức, đại ca Tô Linh là người của ngự Sử Đài, tuổi lớn mà chức quan cũng lớn, quyền lực rõ ràng, không thể gia phong thêm nữa. Trong Hầu phủ chỉ còn Tô Kiến đáng giá lôi kéo.
Nhiếp chính vương ra tay mau vậy định làm trò gì?
Tô Kính thuận miệng hỏi:
- Chúc mừng nhị ca, là chức vị gì?
Tô Kiến kích động nói:
- Cái này lát nữa nói, ta muốn nói với đệ là hoàng đế ở trong Chu Tước cung truyền chỉ cho nhiếp chính vương cải biên quân chế. nhiếp chính vương lấy lý do yên ổn thành lập sáu quân mới, toàn thành lập theo biên chế mới thiết kế. Ta được một chức phó trưởng, quản lý hậu cần một doanh.
Quan quân quản lý hậu cần không khó kiếm công huân, miễn doanh mà ngươi làm việc lập công thì cứ phân phối theo tỷ lệ cho ngươi công huân.
Tô Kính linh cảm không may:
- Thành lập sáu quân mới? Phụ thân phụ trách chuyện này sao?
- Không phải, chuyện này hoàng gia phụ trách, chuyên môn đề bạt một Xa Kỵ tướng quân. Tam đệ đừng lo quyền lực của phụ thân bị chia cách, sau này tây chinh không thể nào tất cả quyền lực do một mình phụ thân kiểm soát. Huống chi bên Võ Uy Vương đã qua lại với phụ thân, thế lực của chúng ta vẫn không gì địch lại.