Hồng Liên Bảo Giám

Chương 283: Cống hiến gia tộc (Thượng) (1)



Tô Tiên đòi mấy cái này tương đương với bắt Lý Toàn Trung âm thầm nhận sai, nếu không đưa thì nàng sẽ mượn có giết Lý Độc Hành cho rồi.

Nếu Lý Độc Hành chết Lý Toàn Trung sẽ càng mất mặt hơn.

Tô Tiên muốn đồ vật rất tỉ mỉ, mọi yêu cầu đều là tứ Lý Toàn Trung có thể giao ngay tại chỗ. Vàng bạc thì đổi bằng ngân phiếu Lý Toàn Trung mang theo bên người. Riêng trừ độc đan do Tô Tiên yêu cầu số lượng quá nhiều, Lý Toàn Trung đành dùng đan dược khác đổi. Tức là Lý Toàn Trung đưa cho Tô Tiên đan dược cao cấp hơn, nàng sẽ bỏ ra trừ độc đan phát xuống.

Giao tiếp xong Lý Toàn Trung thấy Lý Độc Hành xuất hiện ở bên ngoài. Lý Toàn Trung thở phào thấy Lý Độc Hành chỉ bị sưng mặt, hốc mắt tím bầm, trên đầu dán một tấm Trấn Hồn Phù.

Tô Tiên nói đúng, không gian giới chỉ của Lý Độc Hành không còn. Tô Kính không xuất hiện trong tầm mắt, Lý Toàn Trung không có cách nào đòi hắn trả lại.

Lý Toàn Trung không tâm tình dây dưa với Tô Tiên, gã kiểm tra vết thương của Lý Độc Hành, bị thương rất nặng nhưng do vũ khí cùn gây ra, dễ chữa lành. Khuyển Thập Lang chỉ là tiểu yêu Tiên Thiên kỳ, Lý Độc Hành trúng một búa của gã đã tự dùng chân khí ngăn cản, lúc ấy chỉ bị đánh choáng váng.

Tô Tiên nhìn Lý Toàn Trung mang theo người của mình rời khỏi dịch trạm, nàng nói với Tô Kính:

- Ta cảm giác Lý Toàn Trung không phải người biết chuyện, việc này hơi phức tạp.

Tô Kính khó hiểu. Tô Tiên không giải thích gì thêm, chỉ sai thuộc hạ nhanh chóng bổ sung thực vật, chuẩn bị xuất phát.

Thiết Trung Đường rối rít cảm ơn. Tô Tiên đòi bồi thường đủ cho đám huynh đệ tiêu phí một một thời gian. Mười lăm lượng hoàng kim, sáu mươi lượng bạch ngân, dù dịch trạm có nhiều mỡ cũng phải tích lũy ba năm mới kiếm được con số đó.

Với đám binh sĩ thì vàng bạc tốt hơn bất cứ cái gì. Thiết Trung Đường không từ chối vì biết luyện khí sĩ không xem trọng mấy thứ đó, từ chối thì rất buồn cười.

Tô Mộ không nói một lời, từ đầu tới đuôi nàng chỉ rút roi ra đánh nát phù giáp của Lý Độc Hành, sáng tạo cơ hội đánh lén tuyệt vời cho Khuyển Thập Lang.

Khi Tô Tiên lừa bịp tống tiền ba trăm sáu mươi tấm phế phù đưa tặng nàng thì Tô Mộ bình tĩnh nhận, không cảm ơn. Là Tô Mộ và Khuyển Thập Lang bắt người, đây là thứ nàng nên lấy.

Phù giáp không có ý nghĩa gì lớn với nàng, Tô Mộ có đạo y đẳng cấp đạo khí, lực phòng ngự mạnh hơn xa phù giáp đẳng cấp pháp khí. Tô Tiên tuy là cường giả Kim Đan nhưng Tô Mộ không thích nịnh bợ.

Vì hành trình bị chậm, Tô Tiên không vội chạy đi, buổi tối đương nhiên nghỉ ở Hoàng Long phủ. Hoàng Long phủ cách phía bắc Ngọc Kinh thành năm trăm dặm, vốn là yếu tắc bây giờ thành quan ải lớn nhất phương bắc.

Trong Đông Tần đế quốc cái gọi là quan ải tất nhiên có nhiều luyện khí sĩ Kim Đan kỳ trú đóng, không thì tường thành cao mấy cũng không ngăn được luyện khí sĩ biết lên trời xuống đất tấn công.

Hàng hóa phương bắc đưa xuống nam ít khi đi qua Hoàng Long phủ, cơ bản toàn di chuyển bằng đường sông phía tây, nên vật tư trên con đường này toàn qua lại Ngọc Kinh thành, vật dụng hoàng tộc cần thiết, không có bao nhiêu thương nhân người phàm.

Hàng của Tô gia nếu ra vào Ngọc Kinh thành càng không muốn đi con đường Hoàng Long phủ. Đi đường này phải trả tiền, hướng đông Hoàng Long phủ có đường nhỏ, nếu đi gấp Tô Tiên sẽ chọn con đường nhỏ chứ không ở lại Hoàng Long phủ vài ngày.

Buổi tối đến Hoàng Long phủ bình thường sáng sớm hôm sau lên đường.

Giá đồ vật trong Hoàng Long phủ khá mắc, trong dịch trạm bổ sung những gì cần thiết cho đội xe ít nhất rẻ hơn một nửa.

Tô gia nhà giàu nghiệp lớn nhưng cũng phải tiết kiệm một chút, không thì chỉ trăm năm đã phá hết của.

Tửu lâu dịch trạm bị đánh lộn xộn, dọn dẹp qua loa cho gọn rồi nhóm Tô Tiên ngồi uống trà, thuộc hạ đi giao dịch vật tư với Thiết Trung Đường. Thêm một ngày mang nước trong, cỏ khô, điều phối xong xuôi mới xuất phát rời khỏi dịch trạm.

Tô Tiên nói với Tô Mộ:

- Tô Mộ, vừa rồi ngươi không nên ra tay.

Tô Mộ khó hiểu hỏi:

- Tại sao?

Tô Mộ thấy Lý Độc Hành lao hướng Tô Kính nên bản năng vung roi dài, tích tắc hạ gục đối thủ. Tại sao nàng không thể ra tay?

- Người ngươi giải quyết được thì bọn họ cũng làm được.

Tô Tiên chỉ đám đệ tử Tô gia ngồi xung quanh:

- Sau này ngươi chỉ huy quân đội đánh nhau, chính mình xông pha chiến đấu thì ra bộ dáng gì? Phải thói quen đứng núp phía sau tránh cho kẻ địch nhằm vào ngươi. Chúng ta ở Thần Châu thì không sao, thiên luật, pháp luật Đông Tần đế quốc không vài người dám làm trái. Nhưng viễn chinh quốc gia Tà Thần thì chắc chắn kẻ địch sẽ tấn công quan quân.

Tô Mộ trả lời:

- Giết hết là xong.

Tô Kính cười khổ.

- Được rồi, ngươi nói có đạo lý.

Tô Tiên không phủ định, chỉ bảo:

- Nếu ngươi làm vậy sẽ tạo áp lực lớn cho thân binh của mình, người xung quanh luôn phải căng thẳng, không tốt cho ngươi chỉ huy.

Tô Mộ gật gù thừa nhận Tô Tiên nói có lý.

Tô Tiên chỉ đám đệ tử Tô gia xung quanh:

- Quan trọng nhất ngươi là thống soái trong quân, đến lượt ngươi ra trận là khi thế cục đã khó kiểm soát, hoặc mọi việc đều đã giải quyết, chỉ còn lại công tác kết thúc. Ngươi lộ mặt vì nâng cao sĩ khí. Ta không rành về chỉ huy quân đội nhưng rất có kinh nghiệm chỉ huy đám nhãi ranh này. Nếu Lý Toàn Trung thật sự dám đấu với ta thì ta sẽ cho hắn chết tại đây. Hoặc ta không cần ra tay, thuộc hạ của Lý Toàn Trung quá yếu, không có khái niệm phối hợp.

Tô Mộ cười nói:

- Ta biết mấy chuyện đó, nhưng ta cảm thấy tên đó rất đáng đánh nên quất một roi, hoàn toàn không có ý muốn nổi bật.

Tô Tiên không khuyên nữa:

- Ha ha, nói rất đúng,, Lý Độc Hành đúng là đáng đánh.

Tính cách của đối phương đã hình thành, Tô Tiên không phải cấp trên trực tiếp của Tô Mộ, cứ để Tô Kính nhức đầu suy nghĩ vậy.

Tô Tiên không biết rằng nếu là về chỉ huy thì Tô Kính không nhức đầu. Giờ Tô Kính kêu Tô Mộ đánh thế nào là nàng sẽ răm rắp làm theo không sai một li, sẽ không xen lẫn cảm xúc cá nhân vào. Điều khiến Tô Kính đau đầu là mối quan hệ với Tô Mộ không có lối ra.

Lúc này các lữ khách lại tụ tập trong tửu điếm. Hai nhà Tô, Lý xung đột, đánh nhau trong một chốc nhưng không ngộ thương người khác. Nếu vạ lây người khác sẽ làm hạ thấp hoàng thất đánh giá với họ, thậm chí bị trừng phạt, không có ý nghĩa gì. Thương lữ quanh năm bôn ba bên ngoài cũng biết lý do trong đó, dù sợ nhưng họ không bỏ dịch trạm.