Hồng Liên Bảo Giám

Chương 296: Phó Thanh Sơn (1)



Một bàn tay vươn ra từ bên mặt phải Tô Tiên đè bả vai nàng, giọng nam dịu dàng nói:

- Nàng trông chừng bọn họ đi, đừng để thiếu gia bị tổn thương gì.

Lòng Tô Tiên lạnh lẽo, là loại người gì mà xuất hiện bên cạnh nhưng nàng không hay biết gì? trong cảm giác của nàng vị trí đó vốn không có sinh mệnh nào, thậm chí không có một cây cột! Không lẽ đại hạn của nàng sắp đến, nguyên thần hỗn tạp rồi sao?

- Đừng nghĩ lung tung, ta chỉ đến xem thiếu gia có nguy hiểm gì không, chẳng ngờ gặp phải kẻ thú vị thế này. Cứ yên tâm lo khống chế Lục Trụ Xích Dương Thung đi.

Nói rồi nam nhân tiến lên một bước đi vào trong sân.

Trong mắt Tô Kính thấy một bóng lưng cô độc, áo xanh độc lập di thế.

Tô Tiên vốn không quen nam nhân đột nhiên xuất hiện, thấy gã bước vào sân đối diện cường giả Kim Đan của Mang Sơn đạo phái.

Nam nhân nói:

- Mang Sơn phái hiện tại càng lúc càng kỳ quái, ta sớm nói với lão gia nên tiêu diệt các ngươi.

- Huênh hoang!

Nam nhân áo xanh kinh ngạc nói:

- Ta tên Phó Thanh Sơn, Kim Đan tứ trọng nho nhỏ nhà ngươi nói ta huênh hoang?

Cường giả Kim Đan Mang Sơn đạo phái nghe cái tên Phó Thanh Sơn thì cứng người lại như trúng hàn băng chi pháp, các khớp xương đông lại, đóng băng từ trái tim lan tràn đến tay chân.

- Không...không...thể nào, ngươi đã...!

Giọng nói của Phó Thanh Sơn không có chút gì là trêu chọc:

- Ta đã chết? Nếu như ta là quỷ chết thì ngươi là Mang Sơn đạo phái sợ vậy làm chi?

Phó Thanh Sơn nói, vỗ tay:

- Phải rồi, ngươi đang chờ đồng bạn đến, hai người liên hợp thử xem có thể giết ta hay không? Nhưng...đã không kịp.

Một tia sáng đen xẹt qua bầu trời giáng xuống, ánh sáng đen đánh trúng đỉnh đầu cường giả Kim Đan Mang Sơn đạo phái. Trên đầu cường giả Kim Đan hiện ra một đầu lâu trắng tinh bị ánh sáng đen chớp mắt đánh nát. Gió âm quanh người gã chợt bay ra hơn trăm bóng đen.

Tô Kính miễn cưỡng nhìn ra các bóng đen là hình người, động tác như quỷ mỵ. Chúng nó thò móng vuốt cào cấu người cường giả Kim Đan Mang Sơn phái, mỗi cái cào là có một luồng tinh khí bị kéo ra khỏi người gã, bị bóng đen hấp thu.

Cường giả Kim Đan hét chói tai.

Phó Thanh Sơn đến trước mặt gã, bóp cổ gã, cúi đầu hỏi:

- Giờ ngươi nói cho ta biết mười hai năm trước bên ngoài Ngọc Kinh thành, kẻ mai phục lão gia nhà ta, tổn thương thiếu gia nhà ta có phải là người của Mang Sơn không? Nếu ngươi cho ta biết đáp án vừa lòng thì ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.

Tô Kính trợn mắt há hốc mồm nhìn. Hắn không xem hiểu động tác của Phó Thanh Sơn, nhưng một cường giả Kim Đan tứ trọng ở trước mặt gã mà không có sức đánh lại.

Tô Kính có nghe nói danh hào Tiêu Dao Tam Sơn, nghe đồn Phó Thanh Sơn đã chết giờ sống sờ sờ xuất hiện trước mắt, thực lực cao hơn xa Cố Quân Sơn, Cúc Nguyệt Sơn.

Cường giả Kim Đan bị Phó Thanh Sơn kiềm chế nhưng không chịu thua, chân khí biến mất, gã cố phun nước miếng:

- Lão nô tài, phi!

Phó Thanh Sơn nhúc nhích tay. Cường giả Kim Đan mềm oặt như bóng da xì hơi, chớp mắt chỉ còn tấm da người lủng lẳng trên tay Phó Thanh Sơn.

Miệng mũi da người chui ra một luồng sáng đen bắn lên cao.

Phó Thanh Sơn cười để mặc ánh sáng đen bay đi, rồi gã há mồm thổi một luồng lửa xanh nhạt vào lòng bàn tay. Tấm da người trong tay Phó Thanh Sơn gào thét thê lương.

Phó Thanh Sơn nói:

- Ngươi vốn có chút cơ hội nhưng bây giờ ta đã mất kiên nhẫn, thôi thì chết từ từ đi.

Nói xong Phó Thanh Sơn ném da người xuống đất, ngọn lửa xanh nhạt bay vào trong thổi phồng tấm da người lại hóa thành thân thể phình ra lăn lộn dưới đất.

Phó Thanh Sơn ngước đầu lên trời, lạnh lùng nói:

- Ngươi thấy đó, dù là cường giả Kim Đan cũng yếu ớt không chịu nổi, vì vậy thành tiên rất quan trọng. Chắn ở trước mặt lão gia nhà ta đều có kết cục này.

Bầu trời không có tiếng động nhưng cường giả Kim Đan Mang Sơn đạo phái tụ tập gió âm bỗng chốc tán đi, tất cả dị tượng hình thành từ lĩnh vực Kim Đan đều biến mất. Căn nhà nơi Tô Kính ở còn nguyên, ngược lại Lục Trụ Xích Dương Thung cháy hừng hực có vài phù văn nứt ra, khó khép lại.

Tô Tiên xụi lơ trên ghế, để Lục Trụ Xích Dương Thung liên tục bảo vệ người trong phòng tiêu hao hết lực lượng của nàng, là gánh nặng lớn cho nguyên thần. Lục Trụ Xích Dương Thung là đạo khí trung phẩm, Tô Tiên vận dụng nó vốn đã hơi vất vả, còn phải đối kháng kẻ địch thực lực cao hơn nàng.

Nhìn người trong phòng chỉ còn Tô Kính, Tô Mộ đứng vững, những người khác đều ngất xỉu. Đây là thủ đoạn của Phó Thanh Sơn, sự tồn tại của gã dù không là bí mật tuyệt mật nhưng người thường không nên biết.

Kim Đan Mang Sơn đạo phái khác không dám tấn công Phó Thanh Sơn mà bỏ chạy, nhưng cũng sẽ không đồn bậy chuyện hôm nay. Phó Thanh Sơn chỉ uy hiếp diệt Mang Sơn đạo phái, giờ Tô Kính bình yên, Tiêu Dao Hầu không thể nào làm ra phản ứng quá kịch liệt. Tối đa có ngày Mang Sơn đạo phái sẽ bỗng dưng mất thêm một cường giả, đây là cực hạn sự trả thù.

Tiêu Dao Hầu là Đại Tư Mã, không thể dùng quân đội vào việc riêng. Nếu Tô Kính chết mới tính là việc công.

Tô Tiên cười khổ nhìn Phó Thanh Sơn đứng trong sân, nói:

- Ta biết ngay ngươi còn sống, loại người như ngươi rất khó chết.

- Việc nơi này nàng làm không tốt, nên nhanh chóng mang thiếu gia trở lại Dực châu. Ra chuyện Hỗn Nguyên Lô lớn như vậy, nàng chỉ là Kim Đan nhất trọng không ứng đối nổi.

Giọng điệu Phó Thanh Sơn không có vẻ gì là răn dạy Tô Tiên nhưng cũng không dịu nhẹ, gã chỉ thuật lại sự thật, lạnh lùng như người đứng xem.

Tô Tiên không đứng lên nổi, đành cung kính nói:

- Đúng.

Phó Thanh Sơn chỉ vào Tô Kính:

- Đưa Hỗn Nguyên Lô cho ta.

Tô Kính lấy Hỗn Nguyên Lô ra giao cho Phó Thanh Sơn.

- Ta mang thứ này về Ngọc Kinh thành, thiếu gia đi Dực châu có lẽ sẽ gặp rắc rối đều đã bị ta giải quyết gần hết. Chỉ còn lại người dưới Trúc Cơ sẽ gây sự, ta không hứng thú xen vào. Trong Hỗn Nguyên Lô đúng là có vấn đề, thiếu gia không cần dùng nó bây giờ, chờ ta đưa cho lão gia giải quyết sạch sẽ rồi trả lại cho. Trước khi trở lại ta sẽ tiện đường đi Xung Tiêu phái một chuyến.

- Đa tạ.

- Người là thiếu gia, cảm tạ ta làm cái gì.

Tô Kính câm nín: Ngươi mạnh vậy tại sao ta không thể khách sáo chút? Lỡ tính tình của ngươi không tốt thì sao?

Phó Thanh Sơn kêu một tiếng:

- Tô Mộ.

Tô Mộ chỉ gật đầu, người này là chó săn mạnh nhất của Tiêu Dao Hầu, nàng không có ấn tượng tốt với Phó Thanh Sơn.