Hồng Liên Bảo Giám

Chương 299: Giá trị (Hạ) (1)



Khuyển Thập Lang nhỏ giọng nói:

- Thiếu gia, hình như Ưng Dương không được vui?

Tô Tiên cười cười, kêu thiếu niên Tô gia dọn cái ghế, ngoắc Ưng Dương lại ngồi chung.

Tô Tiên hỏi:

- Ưng Dương, có phải cảm thấy chính mình rất vô dụng, rất hâm mộ Phó Thanh Sơn?

Ưng Dương gật đầu, đúng là gã có ý này. Mấy lần thiếu gia gặp rắc rối gã đều không giúp gì được, Khuyển Thập Lang ra tay còn nhiều hơn gã. Việc đè đầu Mã Siêu nên là gã làm, nhưng Ưng Dương không có miệng tiện như Khuyển Thập Lang, không lôi kéo thù hận được.

- Phó Thanh Sơn là Kim Đan tứ trọng, giết cường giả Kim Đan cùng đẳng cấp như giết chó. Ngươi có biết hắn dùng bao nhiêu mạng người mới luyện ra bản lĩnh này không? Nếu ngươi muốn có lực lượng giống Phó Thanh Sơn thì chỉ khổ luyện tuyệt đối không đủ. Hơn nữa ngươi không cần trở thành Phó Thanh Sơn thứ hai.

Ưng Dương lấy làm lạ hỏi:

- Tại sao?

Ý nghĩa sống của Ưng Dương là chiến đấu vì Tô Kính, quét sạch chướng ngại cho hắn.

- Ngươi cảm thấy Tô Kính thiếu người như Phó Thanh Sơn sao? Ha ha.

Tô Tiên cười nói:

- Ngươi nhìn cái tiệm nhỏ này đi, trong Dực châu có biết bao nhiêu chỗ giống vậy, đều là đệ tử Tô gia từng chút một liên lạc với nhau. Mục đích Tô gia chúng ta tồn tại vì để Dực châu phồn vinh xương thịnh muôn đời. Phó Thanh Sơn không có giúp gì nhiều cho việc này, hắn có giết nhiều người hơn nữa cũng chỉ khiến thế giới hỗn loạn.

Ưng Dương không công nhận cách nói của Tô Tiên nhưng hiểu nàng có lý. Ưng Dương không thích đi con đường đó, gã thích đơn giản, một người một đao chặt bỏ mọi chông gai cho Tô Kính.

Còn việc kia để Khuyển Thập Lang làm là được.

Giọng Phó Thanh Sơn chợt vang lên trong óc Ưng Dương:

- Ưng Dương, ngươi thật sự muốn đi con đường của ta sao?

Ưng Dương lập tức cúi đầu giấu ánh mắt mình.

Phó Thanh Sơn dùng vạn dặm truyền âm, cũng có phần nào vì gã đã động tay chân trên người Ưng Dương. Nếu không một luyện khí sĩ Kim Đan tứ trọng không thể thật sự cách vạn dặm truyền tin tức.

Trong đầu Ưng Dương đáp lại:

- Ta muốn!

- Con đường này không có cách quay đầu.

- Không có đường thì ta giết ra con đường, tại sao phải quay đầu?

Giọng Phó Thanh Sơn như cảnh tỉnh nổ vang trong óc Ưng Dương:

- Nhưng...có đáng không?

Đáng không? Đáng không!?

Cùng với tiếng quát hỏi của Phó Thanh Sơn, Ưng Dương cảm giác thần thức của mình lơ lửng, thời gian tụ thành dòng sông dài, gã ngược dòng mà lên trở về trước kia.

Mỗi ngày trong cuộc sống rõ ràng chảy qua trong lòng Ưng Dương.

Bắt đầu từ một quả trứng được ấp, có con ưng yêu nho nhỏ ở trên vách đá cheo leo há mỏ chờ đợi mẫu thân trở về. Huynh đệ tỷ muội đều bị nó mổ chết, có như vậy mới bảo đảm chính mình sống sót.

Nhưng có ngày mẫu thân không quay về, một nhân loại đến.

Nhân loại từ trên trời bay đến, nhân loại không có cánh, mặt mang nụ cười dịu dàng. Năm đó nụ cười kia trông thật âm trầm khủng bố như yêu vương đang chảy nước miếng, nhân loại mặc đạo y tỏa sáng rực rỡ, dù là đuôi chim công cũng không ngông nghênh như vậy.

- Vật nhỏ đáng thương, sau này có thể sống tiếp được không phải xem chính ngươi rồi.

Nhân loại nói xong bắt lấy Ưng Dương, đưa một lực lượng vào đầu nó. Ưng Dương không biết đó là cái gì nhưng từ nay nó sinh ra cảm giác thân thiết với nhân loại, không còn cảm giác kinh hoàng như gặp yêu vương mỗi khi nhìn nhân loại.

Từ ngày đó Ưng Dương bị mang đến Lôi sơn, nơi nhân loại nuôi dưỡng yêu quái. Khi đó nó chưa có tên, phải tranh giành không gian sống với nhiều tiểu yêu. May mắn nhân loại để lại lực lượng trong cơ thể Ưng Dương kích phát tốc độ, phẩm chất sinh trưởng của nó, khiến nó có ưu thế hơn khi tranh giành với mấy tiểu yêu khác.

Nhiều tiểu yêu đã chết vì thức ăn, Ưng Dương không cảm thấy điều này có gì sai, muốn sống sót phải đối diện hết thảy khó khăn, bao gồm đồng loại cạnh mình.

Sau đó thì...

Linh trí bỗng nhiên mở ra, biết cái gì là tu hành. Ưng Dương tìm một tấm bia đá thuộc về mình trong Lôi sơn, thứ ghi chép trên bia đá chỉ có gã xem rõ ràng, đọc hiểu.

Dẫn Khí Nhập Thể, Ưng Dương không còn là yêu thú lơ mơ vô tri mà thành yêu quái thật sự.

Thực lực nhanh chóng tăng cao nhưng sinh hoạt càng thêm khó khăn, gã phải đối diện yêu quái càng cường đại hơn nữa. Muốn sinh tồn trên Lôi sơn mỗi ngày đều thấy máu me, có lẽ không nguy hiểm mạng sống nhưng yêu quái bị thương đa phần không sống được quá lâu.

Không có bất cứ yêu quái nào trốn khỏi Lôi sơn được. Yêu quái mở ra linh trí đều biết ngoài Lôi sơn có nhân loại canh chừng, dù ngươi bay trên trời hay đào hang dưới đất, hễ rời khỏi khu vực những nhân loại đánh dấu thì kết cục duy nhất là chết.

Bọn chúng bị nhân loại nuôi, phải tranh thắng thua, giết ra tia sáng.

Nếu có ngày chúng được nhân loại vừa mắt là sẽ được mang ra Lôi sơn, đi sống trong thế giới nhân loại, tiếp tục chiến đấu vì nhân loại.

Không hiểu sao Ưng Dương chẳng hề hận nhân loại mang gã đến Lôi sơn. Nếu không có Lôi sơn thì yêu quái nơi này trong một vạn con chưa chắc có một có thể mở ra linh trí. Yêu quái trong Lôi sơn không chỉ mười vạn con, những yêu thú chưa mở linh trí càng nhiều không đếm xuể.

Nguyên Lôi sơn tựa như thế giới loài yêu.

Ưng Dương khát vọng rời khỏi Lôi sơn để đi thế giới nhân loại, gã tu hành yêu thuật chỉ đủ để thành tựu đại yêu Kim Đan. Đi chỗ nhân loại mới có bí pháp trường sinh thật sự, hơn nữa Ưng Dương không hứng thú yêu tộc chém giết nhau.

Rồi có ngày chủ nhân trên danh nghĩa Lôi sơn xuất hiện, đó là Bích Nhãn Thần Nha. Nàng mang Ưng Dương đến Ngọc Kinh thành, vào Tiêu Dao Hầu phủ, giao cho Tô Kính.

Từ nay Tô Kính là chủ nhân của Ưng Dương.

Phó Thanh Sơn hỏi vì chủ nhân Tô Kính lựa chọn con đường giết chóc có đáng không?

Ưng Dương nhớ lại những khoảnh khắc ở cùng Tô Kính, hình như hắn không quan tâm gã có thể trở thành đại yêu hay không. Mỗi ngày đều là việc vặt, cùng Tô Kính luyện võ, đi dạo. Tô Kính cho Ưng Dương, Khuyển Thập Lang quần áo mới, cho họ đọc sách, cho họ ăn mảnh, được ăn đồ ngon.

Không hơn, tựa như tiểu yêu được cưng chiều trong gia đình nhà giàu.

Ưng Dương vốn có hùng tâm tráng chí muốn đánh thiên hạ, kết quả rơi vào ôn nhu hương. Mỗi ngày trông thấy những nha hoàn xinh đẹp động lòng người, ăn uống mặc dùng đều là các nha hoàn chăm lo.

Công tử nhà quý tộc bình thường cũng không sống nhẹ nhàng sung sướng giống Ưng Dương.

Nhưng đây không phải cuộc sống mà Ưng Dương mong đợi, gã muốn bay lượn trên chín tầng trời. Ưng Dương còn nhớ lúc Bích Nhãn Thần Nha xuất hiện trên bầu trời Lôi sơn, bóng dáng từ sấm chớp mưa bão bay xuống, khoảnh khắc đó trái tim gã bị hớp hồn.