Hồng Liên Bảo Giám

Chương 364: Tập doanh (Thượng) (1)



- Ta sẽ cho ngươi đồ, Tâm Ý tông luôn phái người điều tra đúng không?

- Đúng.

- Lần này ta không đơn độc phái thám báo, ta tín các ngươi. Về trang bị ta có sẵn hơn năm trăm tấm chắn, cần luyện chế mới lại, chỉ luyện chế đẳng cấp pháp bảo. Đừng quá đòi hỏi, chờ lướt qua chiến đấu lần này thì tốt rồi. Tám trưởng lão các ngươi ngày đêm làm chắc trong vòng ba ngày sẽ xong?

Vô Cấu mếu, hơn năm trăm tấm chắn luyện chế thành pháp bảo?

Nếu có tài liệu, dựa vào công lực của Vô Niệm thì chuyện nhẹ nhàng, nhưng Đạo Môn đã luyện chế tấm chắn giờ Phật môn luyện lại lần nữa thì rất khó khăn. Tiêu hao nhiều nhất là xóa bỏ đạo văn Đạo Môn đã luyện chế.

Chưa xong, Tô Kính hỏi tiếp:

- Tăng binh các ngươi biết cưỡi ngựa không?

Vô Cấu lắc đầu nói:

- Chỉ có một hai, trăm người biết cưỡi, thật ra...

Vô Cấu không nói tiếp, thật ra vì đệ tử Phật môn chính tông toàn đi bộ.

Tô Kính nói thẳng:

- Ưm, gom sáu trăm thuẫn bài thủ, sáu trăm kỵ binh mới được một ngàn hai trăm người. Tâm Ý tông xuất động tập thể chỉ được năm ngàn người, cộng lại chưa tới một vạn. Hai trăm người của ta sẽ đi cùng.

Tô Kính sẽ mượn binh bên Tô Quyết Tâm nhưng tối đa tầm hai ngàn người, lỡ Hồ Lô khẩu xảy ra chuyện sẽ là việc lớn, toàn trách tội hắn.

Mượn ngựa đã là tốt rồi.

Tô Kính nói với Quân Vô Tà:

- Trên chiến trường ngươi dùng pháp khí công kích có uy lực to lớn, nhưng ngươi cần nhất là binh khí. Ngươi có nghĩ ra chưa? Về sau tiên phong việc trùng kích quân địch sẽ yêu cầu ngươi rất cao.

Quân Vô Tà làm tổng kỳ của tăng binh cần mang theo hòa thượng xông pha chiến đấu, Tô Kính nói câu đó không phải hù dọa.

Quân Vô Tà xuôi theo:

- Ta sẽ mặc giáp thưa thiếu gia.

Quân Vô Tà không thích mặc giáp vì cảm thấy đó không phải thứ luyện khí sĩ nên mặc. Ám Dạ Song Long quân chế tạo trang bị cho Quân Vô Tà nhưng gã mãi không dùng.

- Vậy mới đúng, lần trước ngươi bắt sinh vật triệu hoán của tà thuật sư sao rồi?

Quân Vô Tà ngại ngùng, thứ đó xem như chiến lợi phẩm của mọi người nhưng gã tự giấu đi. Tuy nhiên Quân Vô Tà biết lúc ấy Tô Kính không nói gì thì bây giờ cũng sẽ không đòi lại.

- Rất khó hàng phục thưa thiếu gia, hình như không phải thứ của thế giới này.

- Ngươi hãy nói chuyện với nó, nếu nó không chịu hàng phục thì khi trở lại ta sẽ bắt nó cho Ngão Thiết thú của ta ăn. Giờ ta cần nó chiến đấu cho ta, ngươi viết lục thư kêu nó dùng lực lượng linh hồn ký kết. Chuyện này miễn thương lượng.

Quân Vô Tà ngây người hỏi:

- Thiếu gai, có thể...được không?

- Ngươi biết gì, con kia rất gian xảo, chắc chắn vì ngươi không nỡ tổn thương cặn nguyên của nó, muốn từ từ thu phục nên nó mới nhây với ngươi, chờ khi tìm được cơ hội sẽ tốn về thế giới của nó.

Trong Linh Lung Hàng ma tháp, ma quỷ đến từ dị giới bỗng thấy lòng lạnh lẽo, đánh rùng mình.

Quân Vô Tà xấu hổ, gã dù gì là tán tu, hiểu biết về sinh vật triệu hoán không rõ ràng bằng đệ tử thế gia. Nếu dùng cách của Quân Vô Tà không chừng ma quỷ đó trốn thật, vậy là gã mất một viên xá lợi mà chẳng được gì.

Sắc trời sáng, từ Hồ Lô khẩu truyền đến tin tốt. Bên Phục Ma thành đã đưa tin về sẽ phái một bộ đội đến, trên hai vạn người, sẽ đến trong vòng ba ngày. Tiếp theo có tàu bay mang theo vật tư tác chiến dồn hết vào Hồ Lô khẩu.

Đây là vận chuyển trong biên cảnh, không cần lo tàu bay yếu ớt bị kẻ dịch chặn lại. Điểm tệ nhất của tàu bay là không ngăn nổi một yêu quái loài chim Dẫn Khí Nhập Thể, tàu dễ bị hỏng.

Trừ điểm này ra dùng tàu bay vận chuyển vật tư tiện lợi mau lẹ. Buôn bán trong biên cảnh Tô gia miễn là lợi nhuận lớn thì sẽ sử dụng tàu bay. Lợi nhuận nhỏ thì bỏ đi, chưa đủ chi phí tiêu hao. Bây giờ đang trong thời kỳ chiến tranh, hao tổn lớn mấy cũng phải chịu.

Tàu bay sẽ đến trong hai ngày tới, từ hai đến mười ngày sẽ đưa mấy trăm vạn mũi tên lông chim đến, ngàn vạn nỗ tiễn. Còn có thứ Tô Kính muốn như giáp bông, tấm chắn cho hòa thượng.

Yêu cầu của Phật môn chưa được đồng ý, chắc chờ coi kết quả chiến tranh lần này. Nếu Phật môn bất chấp thương vong tác chiến với quốc gia Tà Thần thì sẽ có chút cơ hội.

Việc quan trọng nhất đương nhiên là Ngọc Kinh thành cũng truyền tin tới. Bên biên quan bắc vực có đại quân quốc gia Tà Thần xuất hiện, đã bắt đầu giao chiến. Một bộ đội quân đoàn hạng hai của đế quốc bị bao vây ở quan ngoại, quân đội cứu viện bị tổn thất lớn.

Quân đoàn hạng nhất có năm ngàn người chết, quân đoàn hạng hai mất sáu vạn người.

Đế quốc giật mình, nhiều năm qua đế quốc chưa có thương vong trên một ngàn người. Trong chiến đấu thương vong hơn năm trăm người đã xem như là tổn thất nặng nề.

Nên biết trang bị của quân đoàn hạng hai đế quốc không kém, mỗi tội ít luyện khí sĩ tọa trấn. Phe địch không xuất động cường giả Kim Đan, hỗn chiến một hồi hai quân đoàn hạng hai bị đánh tàn phế.

Đối với đế quốc kẻ địch tổn thất nặng mấy nhưng nếu bên mình thương vong vượt qua mong muốn thì vẫn khó chấp nhận.

Tiêu Dao Hầu thừa dịp này lập tức đi biên quan bắc vực, đích thân chỉnh quân.

Khi Tô Kính nhận được tin tức này đã ngây người.

Tiêu Dao Hầu đột phá Kim Đan lục trọng rồi? Nếu không thì Tiêu Dao Hầu không thể nào rời khỏi Ngọc Kinh thành, phân thân đi chiến trường rất nguy hiểm, sẽ bị người phát hiện kỳ lạ.

Bao nhiêu người kinh tài tuyệt diễm suốt đời kẹt ở ải Kim Đan lục trọng, không cách nào tiến bộ. Tiêu Dao Hầu dường như chỉ mất hơn hai năm đã lần thứ hai đột phá?

Bây giờ Tô Kính hơi nghi ngờ có khi nào mẫu thân của Tô Mộ cho Tiêu Dao Hầu lợi lớn gì không, nếu không thì tại sao Bình An Hầu Tô Việt là huynh đệ ruột mà mới đến Kim Đan ngũ trọng, không thấy có dấu hiệu thăng cấp.

Bên Ngọc Kinh thành cho Tô gia toàn quyền phụ trách việc biên cảnh Dực châu. Quân đội bên Thiên Hà phủ không thể điều động vì cần canh giữ mấy miệng núi. Hao tổn chiến tranh thì trong vòng nửa tháng đế quốc sẽ phát vật tư qua, Tô gia viết danh sách là được.

Tô gia toàn quyền phụ trách chiến sự Dực châu, vậy là Phục Ma thành có thể quyết định chuyện Phật môn, miễn không làm quá đáng. Nhiếp chính vương Khương Dạ chuyên phát chút vật tư cho phò mã Tô Kính, nhưng chờ nửa tháng mới đến nơi được.

Tô Kính đọc tin tức xong trầm ngâm. Tô Kính không giỏi tác chiến binh đoàn lớn, hắn không quen thuộc chiến tranh trong thế giới này. Tác chiến với tà thuật sư đơn thuần dùng hành động nhào lên chặt. Hồ Lô khẩu là đất luyện binh nhưng Tô Kính chỉ có hai trăm thuộc hạ. Ám Dạ Song Long quân chưa luyện xong, trang bị không đầy đủ, thật tiếc. Bây giờ mà đưa đám người đó qua đây là mưu sát.