Hồng Liên Bảo Giám

Chương 375: Thẩm vấn (Thượng) (1)



Mãi lúc này mới nghe tiếng nổ đì đùng cách hai trăm dặm, như bầu trời liên tục vang tiếng sấm.

Rốt cuộc phân ra thắng bại rồi sao?

Tô Kính ở trên chiến xa ngoái đầu nhìn phương xa, không biết hòa thượng gài Vô Niệm sao rồi.

Khi đi cả đội năm ngàn người, lúc về thiếu hơn một nửa. Hơn hai ngàn ba trăm người sống, có hơn một ngàn bị thương. Bọn họ đứng trước Phật môn chiến tháp giây lát, phương xa có hơn trăm hòa thượng đạp ván trượt lướt nhanh trên mặt tuyết. Áo tăng dính đầy máu, có kẻ thù, có máu của chính họ.

Chờ đa số tăng binh vào Phật môn chiến tháp Tô Kính mới cùng Tô Mộ được binh sĩ vây quanh vào theo.

Chắc Vô Niệm chưa chết, Kim Đan tứ trọng không chết dễ vậy trừ phi gặp người trên Kim Đan lục trọng.

Qua phe khổ chiến lưỡng bại câu thương, trong quân đội địch hao tổn nhiều tà thuật sư, phỏng chừng không dám thử tán công nữa. Bọn họ sẽ chờ đại quân đằng sau đến nơi mới công kích Hồ Lô khẩu.

Mục đích chiến lược đã đạt tới, nhưng tổn thất nặng nề. Điều đáng mừng là tăng binh không tụt sĩ khí, mặt ai nấy đau buồn. Những người này dễ quản lý hơn người bình thường, bọn họ biết chiến đấu vì cái gì, biết không có cách nào lùi bước.

Lần sau chiến đấu sẽ không tốt hơn hôm nay, tuy có Phật môn chiến tháp nhưng kẻ địch cũng sẽ có chuẩn bị.

Hòa thượng già Vô Niệm dùng phật pháp khiến cường giả địch không sinh ra cảm ứng nên mới có thể đánh lén bất ngờ. Chờ kẻ địch thích ứng với thiên đạo pháp tắc của Thần Châu thì cảm giác sẽ từ từ nhạy bén hơn, sau này chiến đấu đều là cứng đối cứng.

Hy vọng mau phái cường giả đến đây giải quyết quân địch viễn chinh, không thì Tô Kính khó khăn chiêu lãm Tâm Ý tông đều chết hết.

Sắc trời dần sáng Vô Niệm mới cùng bảy trưởng lão trở về Phật môn chiến tháp.

Tô Kính nhìn tám người không sứt mẻ gì thì rất mừng. Trên chiến tháp tầng mười Tô Kính hỏi han tình hình chiến đấu.

Vô Niệm im lặng giây lát rồi trả lời:

- Tám người chúng ta không đánh lại, bị đối phương liên tục phá mười món phật khí, kiệt sức quay về. Lần sau chúng ta chỉ có thể tử thủ chiến tháp, nếu đi ra đánh nhau thì chết chắc.

Vô Niệm nói phật khí tương đương với đạo khí của Đạo Môn. Võ giả đó quá mạnh, liên tục phá mười món Tô Kính hầu như không dám tin tưởng.

Vô Niệm nói:

- Có lẽ đối phương dùng cách hao tổn thọ nguyên, nhưng người quốc gia Tà Thần dường như không để ý trường sinh. Sau khi bọn họ chết có thần linh tiếp dẫn đi thần quốc sống.

Mọi người câm nín, kẻ địch như thế là khó đối phó nhất, căn bản không để bụng sự sống chết.

Tô Kính nói với Khuyển Thập Lang:

- Đi mang tù binh lại đây.

Chốc lát sau tà thuật sư trẻ bị dẫn lên tầng mười Phật môn chiến tháp. Tay tà thuật sư vẫn bị trói, mắt nhìn quanh không chút sợ hãi, có vẻ rất hưng phấn, tò mò.

Tà thuật sư trẻ đi lên tầng trên cùng tòa tháp, gặp Tô Kính, gã sửng sốt hỏi bằng tiếng Đông Tần cứng nhắc:

- Ngươi là chủ soái?

- Trong tháp này ta là chủ soái, ngồi đi, ta có nhiều lời muốn hỏi ngươi.

Tà thuật sư nhìn quanh. Binh sĩ áp giải gã thả lỏng tay, tà thuật sư vươn hai tay ra. Tô Kính gật đầu, binh sĩ cởi nút thòng lọng tơ nhện và tơ kim loại quấn quanh tay tà thuật sư.

Tô Kính ngồi ở bàn bên kia hỏi:

- Ngươi tự giới thiệu trước rồi nói xem làm sao học được tiếng Đông Tần?

Tà thuật sư gật đầu nói:

- Ta là pháp sư tự do của Pháp Lan Đa đế quốc, tức là tà thuật sư màn các ngươi gọi. Thật ra Ma Pháp Sư và phục sư đều dùng ma pháp thần linh sáng tạo, nhưng hoàn toàn khác nhau. Chúng ta dùng lực lượng nguyên tố phát ra ma pháp, các mục sư điều động lực lượng nguyên tố là dựa vào thần linh ban ơn. Ưm, ta biết tiếng Đông Tần đế quốc vì ta dùng ngôn ngữ thông hiểu ma pháp này. Tuy rằng cái này càng gần phạm vi thần thuật nhưng với thiên tài như ta thì hai thứ không có giới hạn.

- Ngôn ngữ thông hiểu là sao?

- Dùng sách hoặc linh hồn làm môi giới chớp mắt học được năng lực sử dụng ngôn ngữ. Đại Ma Pháp Sư có thể làm được, ta không hiểu tại sao Đông Tần đế quốc không có ma pháp đó, pháp sư của các ngươi cũng rất mạnh.

Tô Kính cười nói:

- Vì người Đông Tần đế quốc chúng ta không cần học tiếng của người khác, đi đến bất cứ đâu ai không biết tiếng Đông Tần đều là kẻ địch.

Tà thuật sư trẻ nghiêm nghị. Tâm thái của người Đông Tần mạnh như vậy là làm sao bồi dưỡng ra được?

Tà thuật sư trẻ tạm dừng chút tiêu hóa ý nghĩa trong câu nói của Tô Kính, sau đó bảo:

- Ta tên Tiết Tây Tư, quen thân với thân vương đế quốc. Lần này ta bị buộc lên chiến trường chứ thật ra ta không hứng thú với thần dụ.

- Bị buộc?

Vẻ mặt Tiết Tây Tư bất đắc dĩ nói:

- Đúng vậy! Chết tiệt, thê tử của ta là nữ nhi của thân vương điện hạ, lúc trước ta không nên lừa gạt nàng bỏ nhà đi nhưng nhiều năm trôi qua, chuyện này cũng nên cho qua đi chứ!

Thấy Tô Kính có vẻ khó hiểu, Tiết Tây Tư bổ sung thêm:

- Thê tử của ta bị người hoàng thất phát hiện bắt ép mang về, nếu ta không tham chiến thì vĩnh viễn không được gặp nàng nữa.

Tô Kính nhận ra mấu chốt của vấn đề:

- Có phải ngươi có năng lực đặc biệt?

- Chính xác, ta tiếp xúc lĩnh vực của thần bắt đầu nghiên cứu quy tắc thời gian, hoàng thất giữ kín việc này chặt chẽ. Bọn họ cần lực lượng của ta mở ra cục diện khác trên chiến trường, nhưng ta không chịu tác chiến vì họ, thế là hoàng thất dùng cách này nhét ta vào quân đội.

Tô Kính hỏi dồn:

- Tại sao ngươi dễ dàng đầu hàng?

Tô Kính đã quên điều mình muốn hỏi, bắt đầu thấy hứng thú với bản thân Tiết Tây Tư.

Tiết Tây Tư kích động nói:

- Vì pháp sư của Đông Tần đế quốc rất thú vị, nếu như ta đầu hàng sẽ không phải chiến đấu với các ngươi. Ta muốn nghiên cứu ma pháp của Đông Tần, ta muốn vào trận doanh Đông Tần đế quốc, cứ để thần linh đi chết đi!

Tô Kính tòm ò nhìn tà thuật sư:

- Ta làm sao tin tưởng ngươi?

- Trời, còn cần đắn đo gì? Các hành vi của ta ở trong quốc gia chư thần đều là xúc phạm, nhẹ nhất sẽ bỏ lên giàn đốt chết. Thôi thì ta cho các ngươi tình báo quốc gia chư thần, lấy ma pháp ta biết trao đổi với ma pháp của các ngươi chịu không?

- Ngươi là tù binh.

Tô Kính lắc đầu nói:

- Mọi thứ của ngươi thuộc về ta, vì bắt tù binh nhà ngươi mà ta tổn thất hơn hai ngàn người.

Tiết Tây Tư vốn định nói liên quan gì ta? Nhưng Tiết Tây Tư cảm thấy hơn hai ngàn người chết là số lượng không nhỏ, hỏi ngược lại câu đó sẽ chọc giận pháp sư trẻ kia. Hắn trẻ vậy đã là thống soái một phương thì chắc tính tình không dễ chịu gì.