Hồng Liên Bảo Giám

Chương 558: Liều a (2)



Cuối cùng là chính mình ra mặt giải quyết vấn đề, cung cấp tài liệu tu kiến Thiên Lôi đài. Cho nên mới có phù lục này, tùy thời có thể liên hệ Bệnh Thiên Quân Mộ Dung.

Hiện tại Mộ Dung thà rằng quỵt nợ cũng không đi giết Tô Kính, nói rõ Tiêu Dao Hầu trả thù không phải Bệnh Thiên Quân có thể thừa nhận.

Tiêu Dao Hầu khẳng định không phải đối thủ của Bệnh Thiên Quân, cách giải thích duy nhất là Tiêu Dao Hầu giết không chết Bệnh Thiên Quân nhưng có thể diệt Mộ gia.

Chuyện này quá đáng sợ, hoàng huynh, ngươi yên tâm thằng này.

Sắc mặt Khương Dạ mang theo lửa giận càng ngày càng mạnh, mình nói như thế nào cũng là thân đệ đệ của hắn, không ngờ lại kém người ngoài?

Chính mình muốn giết Tô Kính là đoạn tuyệt liên hệ giữa Tiêu Dao Hầu và hoàng đế, hiện tại xem ra hoàng đế và Tiêu Dao Hầu có quan hệ vô cùng ăn ý với nhau.

Tiêu Dao Hầu có át chủ bài gì có thể làm cho Bệnh Thiên Quân kiêng kị?

Đương nhiên hắn không rõ, Bệnh Thiên Quân có thể bởi vì chuyện tu luyện mà dùng phương thức luyện khí sĩ đối phó Tô Kính, nếu dùng thủ đoạn chính trị ám sát thì Bệnh Thiên Quân không dám.

Biết được tiền đồ Mộ gia mất đi, không có Mộ gia, hắn thành tiên cũng là người cô đơn. Kim Đan cửu trọng có thể cảm ứng Tiên giới đã sụp đổ hoặc biến mất kia, cũng hiểu Tiên giới không yên ổn như nhân gian.

Không có vây cánh, đi lên chính là pháo hôi.

Bệnh Thiên Quân bóp nát phù lục nhưng nội tâm cũng có bất an, bỗng nhiên hắn nghĩ đến hậu nhân của mình có không quan tâm tất cả mà đi chọc Tiêu Dao Hầu hay không.

Có lẽ chính mình không nên cho Tô Kính áp lực lớn như thế, vạn nhất hắn hiểu lầm chính mình làm sao bây giờ?

Thực lực tuyệt đối, chỉ có thể dùng làm thủ đoạn cưỡng chế, làm cho Tô Kính không dám cự tuyệt. Nếu vân đề này bị Tiêu Dao Hầu biết rõ, chẳng phải quan hệ với hắn phi thường ác liệt.

Tiêu Dao Hầu người này còn đáng sợ hơn nhiếp chính vương rất nhiều, ngay cả sức chiến đấu cũng như vậy.

Kim Đan thất trọng có khí tức Nhân Tiên. Thực lực của chính mình thời điểm vẫn còn có thể diệt sát, hiện tại chỉ có thể nói bất bại mà thôi, căn bản không có nắm chắc giết chết quái thai này, đây là trận chiến không công bằng, chính mình chỉ có thể ở Thiên Lôi mà đối phương có thể tùy ý tiêu dao trong thiên địa.

Chỉ hi vọng Tô Kính có thể trợ giúp Ngân Mâu lấy được di hài của Võ Thánh, nếu không lúc đó mình không dám đánh chết hắn thì biến thành trò cười.

Bệnh Thiên Quân không phải sợ hãi Tiêu Dao Hầu, chính hắn không có gì phải sợ, không phải hoàng đế tự mình ra tay, cả Thần Châu này không ai giết được hắn.

Hắn chỉ sợ Tiêu Dao Hầu ăn miếng trả miếng, đi giết Mộ Ngân Mâu. Trước đây đầu óc của hắn nghĩ ngắn, không nghĩ tới loại khả năng này.

Người khác không sao cả, Tiêu Dao Hầu có khí tức Nhân Tiên, nếu như hắn thật sự là Nhân Tiên, chuyện của người nọ không phải hắn có thể suy tính.

Giết chết Tô Kính là chuyện lớn, Tiêu Dao Hầu dễ dàng thôi diễn ra, đến lúc đó hắn chỉ cần tiêu diệt Mộ Ngân Mâu, chẳng khác nào móc tim của mình.

Mộ Ngân Mâu là hậu đại duy nhất của hắn.

Nhiếp chính vương và Bệnh Thiên Quân xoắn xuýt, Tô Kính không để ý tới, hắn dám giữ sứ giả lại, không cho sứ giả tuyên đọc thánh chỉ là dựa vào phụ thân Tiêu Dao Hầu đấy.

Bất cứ têế giới nào, có phụ thân làm chỗ dựa vô cùng tốt. Tô Kính cảm giác mình làm đã âầy đủ xuất sắc, cho dù liều phụ thân của mình cũng không ai dám ghen ghét mình cả.

Hạm đội đi hướng nam, Tô Kính phát hiện có vấn đề phiền toái, bỗng nhiên số lượng chiến hạm địch nhân tăng nhiều. Chiến thắng, Tô Kính không cảm thấy khó khăn nhưng bị hao tổn thì làm sao bây giờ?

Ngũ hành đại pháo dùng thật thoải mái, tiêu hao ngọc thạch cũng làm hắn đau lòng, đây là tài nguyên không thể tái sinh, dùng xong sẽ không còn.

Tô Kính không thể không điều chỉnh kế hoạch tác chiến, hắn bảo Mộ Ngân Mâu đi sâu về phía trơớc hơn một ít, hạm đội bảo trì khoảng cách năm trăm dặm với mình, chỉ công kích hạm đội trên biển mà không công kích hải đảo.

Tô Kính và Tô Mộ dứt khoát triển khai công kích với đảo quốc. tác dụng của Mộ Ngân Mâu chính là thanh lý uy hiếp trên biển giúp Tô Kính, từ đó hắn biến hải đảo thành đảo hoang.

Mộ Ngân Mâu bất đắc dĩ, nàng biết rõ chuyện di hài Võ Thánh đã làm mình trói chặt với Tô Kính. Chậm trễ hành trình là chuyện không có biện pháp, Tô Kính muốn lên đảo tác chiến là vì làm chuẩn bị khi lên Võ Thánh đảo.

Không ai biết quốc gia trên Võ Thánh đảo mạnh cỡ bao nhiêu, nếu như Võ Thánh đảo cũng đủ lớn thì khó mà đối phó.

Liên tục san bằng hơn mời đảo nhỏ, Tô Kính lúc này mới bắt đầu tìm kiếm cỡ hòn đảo lớn huấn luyện. Đảo nhỏ cực dễ đối phó, bởi vì tài nguyên nước ngọt tập trung, chỉ cần đi phá hư nguồn nước ngọt thì địch nhân không thể không tiếp chiến.

Mà đảo quốc có thực lực cao thấp không đều, đảo nhỏ tự thành quốc gia nhưng rất nhỏ yếu. Gần như tất cả lực lượng, đều tập trung ở hạm đội, chiến đấu trên lục địa căn bản không đành lòng nhìn thẳng.

Nhưng đảo lớn thì khác, nếu đạt tới phương viên vạn dặm sẽ vượt qua một tiểu châu của Đông Tần đế quốc. Cho dù hoàn cảnh ở lại không có nhiều tài nguyên nuôi sống nhiều người, có nó có không gian đủ lớn nên tấn công vô cùng phiền toái.

Đảo mắt đã qua chín tháng, hạm đội của Tô Kính đã phát hiện hòn đảo lớn hai vạn dặm, động rộng chưa đủ ngàn dặm.

Tô Kính suy nghĩ một chút, thông qua tàu chiến chỉ huy liên hệ với Mộ Ngân Mâu.

- Ngân Mâu, thực lực hạm đội hòn đảo này thế nào?

- Tiếp xúc qua, tiêu diệt chiến hạm chủ lực của bọn chúng, ta tổn thất ba chiến hạm công kích, đối phương trốn vào bến cảng, ta không có truy kích, cũng không rõ năng lực phòng ngự trên bến cảng.

- Loại địa hình này cũng cũng không có bao nhiêu bề dày quân sự, chỉ cần chặt đứt sẽ không thể liên hệ hai bên. Tô Mộ chỉ vào sa bàn và đồ hình.

Nàng đề nghị trong quy trong củ nhưng khó đối phó nhất. Chính là vì không có kỳ mưu, cũng không tồn tại nhược điểm, chỉ cần bản thân thực lực đầy đủ, đối phương muốn phản kháng cũng không có biện pháp.

- Chúng ta không cần phải chiếm lĩnh hòn đảo này, cho dù biến nó thành của chúng ta thì có ý nghĩa gì?

Tô Kính chỉ vào tinh đồ nói:

- Ngươi xem, từ nơi này đi về hướng tây, lại đi đường biển sáu vạn dặm sẽ có đảo lớn, nó còn lớn hơn cả Dực Châu. Nếu chiếm hòn đảo này thành căn cứ của chúng ta, hoặc là dứt khoát thành lập quốc gia tại đây.