Hồng Liên Bảo Giám

Chương 561: Lên đất liền



Tuy các phụ tạ không nói như thế nhưng trong lòng thật nghĩ như vậy. Đã chúa công ngươi có suy nghĩ khác, làm gì còn hành hạ chúng ta, trực tiếp phát ra mệnh lệnh chẳng phải xong?

Tô Kính giận dữ nói:

- Ta cảm thấy bốn phần kế hoạch của các ngươi đều vô cùng tốt. Hai cái bị bác bỏ lúc trước cũng có ý nghĩa tồn tại. Bởi vì có chút thời điểm chúng ta không có thời gian lựa chọn như hôm nay, phải cường công, khi đó hai phần kế hoạch tác chiến này tương đối không tệ.

Tô Khắc Long lập tức hiểu ra cái gì nhưng không có chen vào, Tô Kính nói với tât cả phụ tá, không phải một người hắn. Cho dù sau này hắn có thể đảm đương một phía cũng cần rất nhiều thủ hạ thông minh và đồng bạn, không có khả năng một người gánh vác tất cả mọi chuyện.

Tô Kính cần làm là muốn hắn đi học tập chính mình là tốt nhất, cho nên mặc kệ truyền thụ cho người khác cái gì, chính mình vẫn không thể thay thế.

Nhìn thấy ánh mắt Tô Khắc Long, Tô Kính rất vui mừng, người này nếu không phải huyết mạch quá mỏng, không cách nào tu luyện khẩu quyết luyện khí trọng yếu nhất của Tô gia, hắn vô cùng có khả năng tiến vào hạch tâm của gia tộc.

Dù sao đây cũng là thế giới chú trọng lực lượng, Tô Khắc Long không phải Kim Đan, tuổi thọ sẽ có hạn, Tô gia không có khả năng đầu nhập quá nhiều lên người hắn.

Bởi vì luyện khí sĩ có hi vọng thành tựu Kim Đan, cho dù xác xuất thành công chỉ có một thành, tài nguyên của gia tộc sẽ chèo chống cho hắn tu luyện, vận khí của Tô Khắc Long không được tốt lắm.

Đụng phải chính mình xem như vận may của hắn.

Ý niệm này xuất hiện trong lòng, Tô Kính nói tiếp với đám phụ tá:

- Ta thật muốn đánh hải cảng này, bởi vì hải cảng với minh hữu của chúng ta cũng, thập phần quan trọng.

Phụ tá đều cười, hiện tại xem đối phương là minh hữu, chúa công tin tưởng quá cường đại rồi. Đối mặt một vương quốc có gần cả tỷ người, Tô Kính cũng không quá đáng chỉ huy sáu mươi vạn quân mà thôi.

- Nhưng tại sao chúng ta phải trực tiếp tiến công hải cảng chứ?

Các phụ tá lặng người đi, bởi vì đạo lý rất đơn giản, bởi vì chỉ có hải cảng mới thích hợp đội thuyền tiến vào, có thể đầu nhập đại lượng quân đội, tuy lục quân của đối phương yếu nhưng cũng có thể so sánh với hải quân.

Dù sao từ trong tư liệu đã biết liên phân tích ra, lục quân của đối phương tương đương với binh đoàn địa phương của đế quốc. Chỉ là kém hơn biên quan Bắc Vực và quân đội Nam Cương một ít, thực lực như thế, nếu như không phải quân đội Tô Kính trang bị tới tận răng thì quá khó gặm./

- Ta chế tạo phi xà hạm là vì muốn đánh lên lục địa, cho dù chung quanh là bãi cát hay đá ngầm đều giống nhau.

- Chúa công, tường thành tương đối cao ah.

Lúc này một phụ tá lên tiếng, khái niệm khống chế thành phẩm cũng là Tô Kính truyền thụ cho bọn họ, nếu không cũng không làm kế hoạch tác chiến dài tới cả tháng..

- Kỳ thật tổn thất ngọc thạch không tính là quan trọng, chiến hạm phù không xuất động, ngọc thạch tiêu hao chưa hẳn cao hơn ngũ hành đại pháo. Nếu tiến công quân cảng, với tư cách mục tiêu duy nhất, khả năng vận dụng ngũ hành đại pháo vượt qua ba thành. Trong kế hoạch các ngươi không có ghi mà chuyển biến thành vũ khí, vạn nhất vũ khí thông thường của chúng ta không xé rách nó, như vậy tất nhiên sẽ vận dụng ngũ hành đại pháo.

Các phụ tá không nói lời nào, bọn họ tưởng tượng, nếu dùng ngũ hành đại pháo làm cơ sở. Bọn họ xem ra nếu Tô Kính có trên trăm đầu chiến hạm cũng không thể đánh phá tường thành, chỉ có vận dụng ngũ hành đại pháo là thiên kinh địa nghĩa, đây không phải là kế hoạch chiến tranh, nó là thủ đoạn dự bị.

- Chúng ta dứt khoát đổ bộ tại khu đất cạn cách hải cảng hai trăm dặm về phía đông, phát động một chiếc phi xà chiến hạm vận chuyển bốn vạn người đi qua là đựoc, hạ trại ngay tại chỗ. Thời điểm địch nhân kịp phản ứng cũng cần một ngày tập kết, khi đó chúng ta đã có thành lũy tạm thời. Cho thực lực địch nhân cường đại cũng không có khả năng hơn được bốn vạn người của chúng ta.

Phụ tá hiểu ra, Tô Kính tổng cộng có sáu mươi vạn người nơi tay và phân phối trên mười lăm chiếc phi xà hạm, trên những chiến hạm khác cũng không phải là tinh nhuệ, chỉ là hải quân thuần túy. lực lượng của Tô Kính đều nằm trên phi xà hạm.

Một chiếc phi xà hạm, bốn vạn tinh nhuệ lên đất liền, nếu như địch nhân không có năng lực phản kích sẽ từ đất bằng phía sau đánh hải cảng, vị trí quân cảng này phi thường tốt, ngang dọc ngàn dặm chỉ có khu vực này thích hợp đổ chiến hạm, nơi khác chiến hạm không thể cập bờ.

Phụ tá hiểu ra vấn đề, lúc trơớc không cam lòng dùng phi xà hạm đi tiến hành đánh đất liền, lại không quan tâm thời điểm vận dụng ngũ hành đại pháo. Tô Kính đang phê bình bọn họ.

- Thực lực cảu chúng ta vượt qua kẻ địch quá nhiều, mà mục tiêu tác chiến cũng không phải tiêu diệt sinh lực của quốc gia này, là vi kết minh với đối phương. Cho nên đánh hung ác một chút là tất yếu, nhưng không thể dùng ngũ hành đại pháo, một pháo này không thể khống chế tốt.

Phụ tá cười khổ, kỳ thật tư duy của bọn họ đang đi luẩn quẩn, không có tận chức trách của mình.

Cho tới bây giờ các phụ tá không có cân nhắc mục tiêu tác chiến. Thắng lợi, có đôi khi không trọng yếu. Bởi vì không ít thời điểm chiến bại cũng là mục tiêu.

- Được rồi, kế hoạch tác chiến mới chỉ có một, đó chính là một phi xà hạm lên đất liền thành lập căn cứ, chuẩn bị tiến công phía sau hải cảng, các chiến hạm còn lại tập trung chính diện hải cảng, tàu chiến chỉ huy của ta sẽ ở cách đó hai trăm dặm dùng phòng ngừa vạn nhất.

Tô Kính ở trên tàu chiến chỉ huy, lắp đặt ngũ hành đại pháo uy lực lớn nhất, chỉ cần oanh ra đi, quân cảng này cơ bản không có năng lực phản kích, chỉ còn lại một ít quân đội nhỏ yếu mà thôi.

Các phụ tá không còn phiền muộn, Tô Kính cho bọn họ cơ hội, bọn họ không có bắt lấy, ít nhất kế hoạch tác chiến không sai. Hiện tại Tô Kính dùng phương thức này mở mạch suy nghĩ của bọn họ, nói rõ Tô Kính muốn thả quyền, từng bước đem giao quyền trong tay bọn họ.

Thế lực Tô Kính sẽ càng ngày càng khổng lồ, chắc chắn sẽ không thể nắm quyền lực trong tay cảu mình., chỉ có thể làm các phụ tá nắm giữ. Phụ tá chạy trốn cũng không dám chọc sau lưng một dao.

Sứ giả nhiếp chính vương cho tới bây giờ không dám chính thức phản bội nhiếp chính vương, chỉ có thể nhịn nhục lén sinh hoạt. Bởi vì một khi hắn phản bội, Tô Kính sẽ không lưu hắn, còn không bằng bị Tô Kính bắt làm tù binh. Dù Tô Kính mỗi ngày ngược đãi hắn, hắn cũng không nói gì.