Hồng Liên Bảo Giám

Chương 581: Thần giáp (2)



Binh sĩ của Tô Kínhs không nhiều lắm, có thể sử dụng leo lên chiến hạm địch cũng hơn một vạn người.

Muốn chiếm cứ vô địch hạm còn cần triệu tập bộ binh, bộ binh trên cơ bản đã đưa lên đảo, muốn vận chuyển trở lại cũng cần thời gian hai canh giờ.

Tô Kính hiện tại làm chính là muốn ngăn chặn vô địch hạm, đừng làm cho vô địch hạm chạy.

Chiếc vô địch hạm này cải tạo thành Kim Ngọc Phù Đồ, mình coi như không thể chiếm cứ hòn đảo mục tiêu cũng có thể bảo vệ đường biển.

Tô Kính cảm thấy hối hận khi đưa lục quân lên đảo, nếu lưu lại một nửa cũng tốt. Dựa vào chiến hạm phù không, đoán chừng vận chuyển trăm vạn binh sĩ cũng không thành vấn đề.

Hiện tại đang suy nghĩ, bỗng nhiên thần mộc thuyền lại đụng một thâ ảnh áo đỏ, thần mộc hạm lập tức bay ra bên ngoài.

Bóng người chính là thần miếu sử vừa thoát ra khỏi phi xà hạm.

Chính là gia hỏa sử dụng hồn châu tu bổ bản thân, sau khi năm đồng bạn bị giết chết thì hắn sợ hãi, thế nhưng mà phát hiện Tô Kính cho nên liều mạng đuổi theo, hắn lẻn vào dưới nước, ý đồ tiến vào trong thàn mộc hạp thu linh hồn của Tô Kính.

Nếu làm không được, sau khi trở về cũng phải thừa nhận lửa giận của thần linh, có lẽ sẽ bị ban chết.

Tô Kính nhìn thấy trường bào màu đỏ trên người thần miếu sử đã biến mất, lúc này bêến thành áo giáp long lanh. Áo giáp này trong suốt triệt để, trong áo giáp thần miếu sử không mặc gì, làn da và áo giáp dính liền với nhau, cơ bắp bành trướng.

Áo giáp này giống như mọc ra trên người của hắn, linh hoạt tự nhiên.

Thần mộc hạm mặc dù nhỏ nhưng cũng nặng vài vạn cân, bị hắn va chạm bay cả trăm mét trong nước biển, lực lượng thần miếu sử đã vượt qua cảnh giới vốn có của hắn.

Tô Kính mừng rỡ nói với Tô Mộ:

- Chúng ta hợp lực giết chết thằng này, ngươi xem áo giáp trên người hắn là gì?

- Là cái gì?

Tô Mộ khó hiểu.

- Đều là tiên ngọc ah!

Tô Mộ lúc này mới phát giác không đúng, áo giáp trong suốt, mỗi mảnh giáp trên thực tế cũng không phải trong suốt, mà là phù văn tự do của giáp diệp hạch tâm sinh ra năng lực đặc thù, cũng không nhìn ra phù văn vận chuyển.

Mà những phù văn này đều là tự nhiên tạo ra. Là phù văn do ngọc thạch tạo thành, đó chính là tiên ngọc. Tuy những tiên ngọc này trải qua Tà Thần thần thuật luyện chế cho nên phẩm chất hạ thấp, cho dù dùng đạo thuật tẩy trừ không có ba vạn năm thì đừng mong khôi phục như cũ.

Như vậy cũng tốt, một thân giáp diệp có mười hai khối, còn có thể xem như cắt ra từ tiên thạch hoàn chỉnh. Tiên ngọc tàn phá cũng xịn hơn ngọc thạch đỉnh cấp, thứ này dùng trong ngũ hành đại pháo thì có chút thiệt thòi, dùng làm trang bị chế tạo động lực cho chiến hạm thì tốt hơn.

Nếu đoạt được vô địch hạm sẽ cần dùng đại lượng ngọc thạch điều động.

Tại sao người này lại có áo giáp như thế?

Nếu như là luyện khí sĩ mặc một thân trang bị như thế, Tô Kính sẽ quay đầu bỏ chạy không chút do dự, nhưng mà tín đồ Tà Thần không thể phát huy ra lực lượng chân thật của trang bị, phương hướng luyện chế cũng sai lầm.

Áo giáp này tăng cao lực lượng, tốc độ, năng lực phản ứng của thần miếu sử. Nói cho đúng là gia tăng thuộc tính của thần miếu sử lên vài lần. Duy nhất không có làm được lại phi thường buồn cười, đó chính là không gai tăng lực phòng ngự.

Bản thân tiên ngọc cũng không phải tài liệu dùng để phòng ngự nhưng nó nằm trong tay của luyện khí sĩ, tuyệt đối có thể luyện chế thần giáp này thành cái mai rùa không thể công phá. Ít nhất thủ đoạn nhân gian khó mà đánh nát nó.

Hai mắt Tô Mộ tỏa sáng, thời điểm sáu gia hỏa thần miếu sử xuất hiện, nàng và Tô Kính chỉ có thể trốn chạy để khỏi chết, nếu còn lại một tên sẽ không cần bỏ trốn.

Sau khi đối phương mặc thần giáp này, tốc độ nhanh quá nhiều, muốn đuổi kịp hắn là không có khả năng. Biện pháp duy nhất...

Hai người tâm ý tương thông cho nên không suy nghĩ, bọn họ điều khiển thần mộc hạm chạy vào biển sâu.

Thần miếu sử cười lạnh một tiếng, làm thế chánh hợp tâm ý của hắn. Trên mặt nước, địch nhân có không ít Kim Đan, nếu như bị vây công thì hắn cũng không có nắm chắc thực giết chết Tô Kính, hiện tại Tô Kính trốn, hắn không vội vàng đuổi theo, sau khi đối phương chạy càng xa càng tốt. Về phần muốn chạy trốn tới đáy biển, chính mình sau khi mặc thần giáp cũng không sợ áp lực nước biển.

Vùng biển bao sâu cũng không làm gì được mình.

Thần miếu sử là quỷ sai của thần sứ, cho dù Tô Kính dùng thần mộc hạm trốn đi xa, chỉ cần không vượt qua khoảng cách trăm dặm sẽ có một rãnh biển lớn, chiều sâu vài chục dặm, nơi này là đường ranh giới của các nước Nam Hải, trên cơ bản dùng rãnh biển làm chuẩn phân chia lãnh tôổ với nhau.

Hai bên rãnh biển cường quốc mọc lên san sát như rừng, trong biển sản vật phong phú, chỉ có cường giả mới có thể lẻn vào săn bắn.

Đối phương xuống dưới còn không có quen thuộc địa hình, đến lúc đó còn không phải dễ như trở bàn tay?

Thần miếu sử chậm rãi theo sau, Tô Kính cũng không muốn bạo lộ tốc độ chân thật của mình, chỉ dùng một nửa tốc độ bình thường tiến lên. Hắn có thể đoán được suy nghĩ của đối phương nên cũng không tính là quá sốt ruột.

Bẫy rập bình thường có thể thành công, cũng không phải bởi vì bẫy rập cao minh cỡ nào, mà là vì đối phương quá ngu xuẩn.

Song phương giống như có ăn ý, Tô Kính hướng đông, một đường nhảy vào rãnh biển và tiềm hành xuống dưới. Thần miếu sử cũng vứt bỏ chiến trường và theo sát phía sau.

Hải lưu trong rãnh biển quỷ dị, Tô Kính cũng không khống chế thần mộc hạm, chỉ chìm thật nhanh về phía sau. Thần miếu sử không thèm suy nghĩ nhiều, chiến hạm bình thường lặn xuống nước,sau khi xuống sâu trăm trượng đã phải cẩn thận từng li từng tí, sau khi tới hai trăm trượng thì không dám xuống tiếp.

Thần mộc hạm chìn xuống hơn sáu trăm trượng, đổi thành chiều sâu trên địa cầu là một ngàn năm trăm mét, tại thế giới này chính là chiều độ ba dặm.

Độ sâu này trừ chiến hạm chế tác đặc biệt, các loại chiến hạm khác đã sớm bị phá hủy.

Tô Kính chìm càng sâu, hắn cũng sợ thần miếu sử chạy thoát, sau khi xuống sâu mười dặm, cho dù là cường giả Kim Đan cũng khó hành động tự do.

Rãnh biển rất rộng, Tô Kính một đường xuống dưới, hắn ngạc nhiên phát hiện lại không có yêu thú cường đại xuất hiện. Kỳ thật nơi này gần Xuân quốc, yêu thú cường đại đều bị quốc vương mời cường giả ra tay giết chết, tránh tập kích con dân trên đảo.