Hồng Liên Bảo Giám

Chương 648: Lại vào (2)



Tô Kính cũng ngây người ra một lúc, Đường Hà lo lắng, chỉ là sợ liên lụy gia tộc?

Đường Hà cười nói:

- Luyện Khí Sĩ muốn đắc đạo phi thăng, đó là tranh đấu với trời. Đắc tội một nhiếp chính vương đã tính là cái gì. Năm đó Đường gia vì nhận được địa phương Thục Châu, hoàng tộc cũng giết qua, cuối cùng còn chưa phải là giải quyết được.

Đường gia giết qua hoàng tộc? Tô Kính vẫn thật sự không biết chuyện này.

Đường Hà nói là hoàng tộc, nhất định là trực hệ. Nếu như chi mạch xa xôi, Tô Kính cũng sẽ không để ở trong mắt. Người của Khương gia quá nhiều. Không phải trực hệ, địa vị cũng chưa chắc đã quá cao.

Trừ phi là gia nhập trong quân, hoặc là hạng người thiên tư hơn người, bằng không ngươi họ Khương, chắc chắn sẽ không gây cho ngươi cả đời phúc lợi. Cho dù là hoàng tộc, cũng phải tự mình dốc sức phấn đấu.

Bất quá liên minh cùng Đường Hà, không quan hệ đến Đường gia. Đường Hà chỉ đại biểu cho chính hắn, và hơn ba mươi chiếc thuyền của hắn. Trong đó hai chiếc Phi Xà Hạm, có thể chứa và vận chuyển binh lực chẳng qua cũng chỉ là hơn mười vạn mà thôi.

Cũng may, nhất mạch của Đường Hà này, cường giả Kim Đan thuộc về hắn cũng không ít.

Kim Đan nhất trọng, thoạt nhìn không bằng Tô Mộ. Nhưng Tô Mộ cũng chính là chiếm ưu thế một đấu một. Năm ba người bao vây tấn công, Tô Mộ cũng không chịu nổi. Hơn nữa cách dùng kim đan, phần lớn người muốn cùng cường giả bên phía kẻ địch quyết đấu. Trên thực tế, cường giả Kim Đan ở trong quân đội, vẫn có rất nhiều tác dụng trợ giúp.

Một cường giả Kim Đan phóng ra một Xuân Hồi Thuật. Năng lực trị liệu cơ bản nhất trong, đạo thuật sẽ làm mấy nghìn binh sĩ duy trì liên tục hơn nửa canh giờ, ở trong đạo thuật này gia tăng sẽ lấy được lợi ích. Điều này có thể có hiệu quả mạnh hơn nhiều so với Luyện Khí Sĩ kỳ Trúc Cơ.

Một tiểu đoàn mới năm nghìn người, một cường giả Kim Đan có thể chiếu cố tất cả.

- Hiện tại, chúng ta có thể tiến vào di tích?

Đường Hà múa chiến chùy một chút. Tô Kính cảm giác có chút hít thở không thông.

Đường Hà này là Kim Đan tứ trọng, tuyệt đối không phải là hư danh. Một chùy đánh xuống, ba người ai cũng không đỡp nổi. Ừ. Bộ xương khô thần binh khôi lỗi của mình có thể tiếp được. Chỉ là phương diện tốc độ lại không bằng Đường Hà. Năng lực chỉ huy của mình, không đủ để dựa vào khôi lỗi đối đầu Đường Hà.

Mộ Ngân Mâu cùng mình phối hợp, cũng không có đạt được loại trình độ như Tô Mộ. Nếu không...

Tô Kính đột nhiên ý thức được, mặc dù bộ xương khô thần binh khôi lỗi của mình chỉ là sức chiến đấu kỳ Trúc Cơ. Nhưng có một điểm, những khôi lỗi khác không có cách nào so sánh được, chính là tuyệt đối kiên cố.

Chiến chùy được gia tăng thêm phù văn trọng lực, cũng không có khả năng đập bộ xương khô thần binh khôi lỗi tới biến hình.

Khôi lỗi này tuyệt đối là một tấm lá chắn thịt đạt tiêu chuẩn. Nó xung phong lên phía trước, mặt sau ung dung phóng ra đạo thuật. Đây chính là phương thức chiến đấu trung quân của mình. Ở trên chiến trường, tuyệt đối hữu hiệu.

Nếu như mình là Kim Đan nhị trọng, lại thêm Tô Mộ và khôi lỗi này, có thể ngăn cản loại cường giả Kim Đan tứ trọng như Đường Hà.

Đương nhiên, đây là ở dưới tình huống vật lộn. Nếu như Đường Hà phóng ra đạo thuật, mình vẫn không chống đỡ được.

- Được rồi, chúng ta trở lại. Chỉ có điều trước đó, ta muốn viết một lá thư.

Tô Kính nói xong, trên mặt đất tiện tay vẽ ra một truyền tống trận, ném một khối ngọc thạch vào bên trong. Ngọc thạch này trực tiếp hóa thành sương mù, bị hấp thu tiến vào trong trận pháp.

Đây là truyền tống trận duy nhất, Đường Hà cũng có thể tiện tay vẽ ra được. Nhưng biện pháp khí hóa ngọc thạch này, hắn cũng không biết là nguyên lý gì. Đối với Tô Kính Luyện Khí Sĩ cảnh giới Trúc Cơ này, hắn lập tức lại tăng thêm một phần tôn trọng.

Vốn liên minh là trao đổi ích lợi. Hiện tại, hắn thật sự dự định làm bằng hữu với Tô Kính.

Thật ra, cho dù Tô Kính không biểu diễn các loại năng lực này, một khắc khi nhìn thấy Tô Mộ kia, Đường Hà cũng sẽ cảm thấy, Tô Kính người bạn này, hắn nhất định kết giao.

Bằng không lấy sự tàn nhẫn của hắn, thời gian phát hiện người bên trong di tích đi ra, trước tiên sẽ bố trí trận pháp, cắt đứt tất cả liên hệ với thế giới này, sau đó giết chết người xuất hiện.

Tô Kính đương nhiên không cứ thế chạy đi, mà nói một lượt về những chuyện ba người mình đã gặp phải ở bên trong di tích Vũ Thánh. Hắn chỉ không nói chuyện mình nhận được Tu La trận, Mộ Ngân Mâu lại nhận lấy di hài của Vũ Thánh, giúp Tô Kính che đi một chút bí mật.

Nàng xem như là qua lại thân thiết với huynh muội Tô Kính, biết chuyện này của Tô Kính, nhất định phải giấu giếm đối với những người khác.

Ngay cả như vậy, Tô Kính cũng nói rất rõ ràng về tất cả mọi thứ nguy hiểm bên trong. Sau khi Đường Hà nghe xong, nói:

- Chúng ta không cần phải đi Tu La Thành và Phi Thiên Thành. Chỉ cần đi tới những thành thị chưa mở ra là được. Ta tin tưởng, còn có thể có kho vũ khí tồn tại.

Tô Kính suy nghĩ sâu xa. Phi Thiên Thành, hắn thật sự không muốn lại đi nữa. Bởi vì nơi nào có thể là chỗ nguy hiểm nhất bên trong di tích Vũ Thánh. Con lươn biển của mình còn có hai con loại hình thực nghiệm. Vấn đề là lần trước trốn ra, có thành phần vận khí. Lại đi nữa, thuộc tính học tập đặc biệt của thần binh khôi lỗi, sẽ khiến hiệu quả mình phát động lũ lụt trùng kích giảm mạnh.

Lần nữa tiến vào, Tô Mộ thả ra hai khôi lỗi giấy do Tô Kính chế luyện ra. Hai thứ này cũng không đặc biệt giống như công chúa Vô Ưu đưa tới. Nhưng lực chiến đấu cũng tương đương với Kim Đan nhất trọng. Hơn nữa Tô Kính chế luyện thứ này, thời gian duy trì cũng có thể đạt được chừng sáu canh giờ.

Bản thân Tô Kính cũng gọi ra mười hai khôi lỗi giấy. Giá trị chế tạo khôi lỗi giấy của hắn cũng không rẻ, cần lá bùa tốt nhất. Chỉ có điều tiến vào di tích, nếu như thật sự có thể lấy được một kho vũ khí, bốn người cộng thêm công chúa Vô Ưu chia đều, những tổn thất khôi lỗi giấy này sẽ trở lại.

Trong di tích, tòa thành thị thứ nhất vẫn không có một bóng người, chỉ là sát khí ngưng kết, gần như thành mây. Trong bóng đêm cuồn cuộn, người bình thường đánh lên, chính là tim và mật đều nứt ra, trực tiếp hù chết.

Trong mắt Đường Hà nhìn thấy, khẽ nhíu mày, nói:

- Có người từng đi đến đây. Không phải là các ngươi. Thời gian chắc hẳn là từ mấy năm trước mà thôi.