- Ở trên chiến trường, năng lực chiến đấu của Binh Gia mạnh hơn Đạo Môn. Nhưng ta không có bí pháp Binh Gia, không dám sử dụng. Dù sao quốc gia Tà Thần bên kia, cường giả của đế quốc sẽ tụ tập xuất hiện. Nếu như Tu La Trận xây dựng tốt, ta sẽ chế luyện một bộ áo giáp đặc biệt. Tất cả kỹ năng Binh Gia đều đang thể hiện ra trên khôi giáp. Ta chỉ nói là nhận được trong ở di tích Vũ Thánh, ai cũng nhìn cũng không được vấn đề gì.
Tô Mộ nói:
- Biện pháp của Binh Gia, cũng khó trường sinh...
Nàng vốn muốn khuyên bảo Tô Kính. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến, trước mắt chính là thời đại nhiều lần chiến tranh, xung quanh đầy gió lửa. Bí pháp Binh Gia, trái lại càng dễ dàng hơn trường sinh so với Đạo Môn.
- Ban đầu, ta cũng muốn buông tha đồ của Binh Gia. Chỉ là những người bên cạnh này, sau khi thành tiên, cũng không thể bỏ.
Bây giờ Tô Kính nói đến thành tiên, đã không có cảm giác xa xôi như vậy nữa. Tuy rằng hắn vẫn chỉ là một Luyện Khí Sĩ cảnh giới Trúc Cơ.
- Ca, ca là phải tiên đạo thần đạo song tu?
- Không sai. Con đường thần đạo, có thể phong Phó Thần, Bán Thần, Giả Thần. Lhông quan tâm sắc phong cái gì, đều có thể đi theo con đường trường sinh bất tử của ta.
Tô Mộ cười khẽ, nói:
- Ca rõ ràng là luyến tiếc nha hoàn.
Tô Kính xấu hổ, chuyển đổi trọng tâm câu chuyện, nói:
- Tu La Trận, với ta mà nói quá quan trọng. Tâm Ý Tông nhận giúp ta chuyện này. Chuyện của muội và ta sau này, trên dưới Tâm Ý Tông cũng không có ai dám vi phạm. Khoản đầu tư này, vẫn là đáng giá.
- Vậy cũng được. Tâm Ý Tông lần này chuyển biến, hoàn toàn dựa vào Thông Thiên Tháp và Tu La Trận. Phần nhân quả này, dù thế nào bọn họ cũng chém không đứt. Nói như vậy, muốn bảo vệ được Thông Thiên Tháp, thật ra thành chuyện đứng hàng đầu. Được rồi, vậy diệt đế quốc Thiên Thần.
Tô Mộ vốn là bán yêu, sát tính mạnh hơn so với nhân loại rất nhiều. Nếu như Tô Kính đã quyết ý muốn tiêu diệt đế quốc Thiên Thần, vậy nàng cũng sẽ không có gánh nặng trên phương diện tâm lý gì. Tô Kính dự định đánh hạ Vũ Thánh Đảo, sau đó sẽ ở trên đảo thành lập địa bàn Tâm Ý Tông, thanh trừ tất cả đệ tử Binh gia ở trên cái đảo này ra ngoài.
Một hòn đảo lớn như vậy, nếu như chỉ có một lưu phái Tâm Ý Tông, một quốc gia, vậy Tâm Ý Tông sẽ nhanh chóng phát triển, thế không thể đỡ. Toàn bộ thanh niên ưu tú trên Vũ Thánh Đảo, đều sẽ bị Tâm Ý Tông chiêu mộ khống chế.
Tương lai không quan tâm phát sinh cái gì, Tô Kính đều có một hậu phương ổn định, không ngừng cung cấp Luyện Khí Sĩ cho hắn.
Cuối cùng Tô Kính có dự định lập quốc. Trong lòng Tô Mộ nghiêm nghị. Nếu như xử lý không tốt, chính là giữa hắn và Mộ Ngân Mâu Đường Hà sẽ xảy ra mâu thuẫn. Bởi vì nơi này có một di tích Vũ Thánh.
Chỉ có điều sau khi Tô Kính diệt quốc, lập tức tấn công di tích Vũ Thánh...
Khi đó, số lượng Kim Đan của Tâm Ý Tông, sẽ đạt tới một con số kinh khủng. Ở trên phương diện lực lượng đối lập, Đường Hà và Mộ Ngân Mâu đã không chiếm bất kỳ ưu thế nào nữa. Dựa theo nguyên tắc phân phối, hai người bọn họ đoạt được, sẽ nhỏ đến mức khiến cho bọn họ phiền muộn tới thổ huyết.
Nếu như đối phương không ngừng nhận tù binh của Tô Kính, sẽ tập trung tinh thần và rất nhiều tài nguyên ở trên người của tù binh. Huấn luyện, trang bị, vận chuyển, mấy thứ này, dính dáng tới rất nhiều tinh lực.
Cứ như vậy, bọn họ sẽ tập trung tinh thần ở trong di tích, sẽ ít hơn.
Tô Kính không tính là xấu lắm. Dựa theo kế hoạch dự định, sau khi đánh hạ Vũ Thánh Đảo, sẽ lại đi tới di tích. Khi đó, đúng là thời khắc vũ lực của Tô Kính cường đại nhất.
Tô Kính nghiêng đầu, nhìn Tô Mộ, nói:
- Ta đã chuẩn bị, sắp nhập giai Kim Đan. Chờ thời điểm quay lại, sẽ tiến vào Tiên Cảnh, hắc hắc...
Tô Mộ kinh ngạc nhìn Tô Kính, nói:
- Ca, bây giờ ca cười, có phần giống như là Khuyển Thập Lang vậy!
- Ha ha... ha...
Tiếng cười của Tô Kính thoáng ngừng lại. Giống như Khuyển Thập Lang? Vậy chính là bỉ ổi!
Nước sông cuồn cuộn chảy về hướng tây. Trên mặt nước, sương mù nồng đậm. Ánh trăng không chiếu xuống được trên mặt sông, chỉ khiến sương mù trở thành một màn ánh sáng màu bạc mờ ảo, giống như bức vẽ cuộn tròn.
Hai người ở bờ sông cho tới hừng đông. Phía xa có nữ quan ác ma nhìn tới. Mỗi một người hiện ra nguyên hình, dữ tợn khủng khiếp. Chờ tới thời điểm Tô Kính lại về Thông Thiên Tháp, bắt tay vào tiến hành chuẩn bị chuyện tấn công.
Nơi trọng yếu của Thông Thiên Tháp đã xây dựng ở tầng thứ hai. Địa Hỏa được dẫn từ trong lòng đất ra, là công cụ tốt nhất. Đường Hà và Mộ Ngân Mâu cũng không ở đây. Dẫn binh trở lại, bọn họ còn có một thành phố cảng của mình phải xây dựng. Những tù binh này không thể ở lại Vũ Thánh Đảo huấn luyện, sẽ đưa đến trên đảo nhỏ khác từ từ tiêu hóa hấp thu.
Binh lực của Tô Kính và Tô Mộ, Đường Hà và Mộ Ngân Mâu đều xem như yên tâm. Chiến đấu ở trên mặt biển, hoàn toàn là do Thần Lâm đang chỉ huy. Trong chuyển biến này, Đường Hà và Mộ Ngân Mâu căn bản cũng không có chú ý tới.
Thần Lâm và Tô Mộ, ai chỉ huy cũng giống nhau. Chỗ vị trí của Tô Kính, mới là địa điểm chủ động tấn công.
Chiến đấu ở trên biển, hai bên không ngừng tiếp xúc. Mỗi lần dây dưa, cũng chỉ là hi sinh một hai chiếc chiến hạm. Sau đó lại xa binh. Dựa vào Thông Thiên Tháp, hạm đội của Thần Lâm không có khả năng gặp tổn thương quá lớn. Chỉ là không thể cho phép đối phương tới gần đường ven biển.
Chiến đấu như vậy vẫn luôn duy trì liên tục. Tô Kính không để ý đến cuộc chiến đấu trên biển. Hắn căn bản chưa từng nghĩ sẽ động thủ đối với hạm đội kia. Hạm đội của quốc gia Tà Thần cũng không bỏ chạy quá xa, khiến cho hạm đội của đế quốc Thiên Thần ở chính giữa. Đối với mình, đây không phải là chuyện xấu. Hạm đội của quốc gia Tà Thần căn bản sẽ không cùng hạm đội của đế quốc Thiên Thần liên hợp tác chiến. Hai bên nếu như gặp phải, cũng là cục diện chiến đấu tới chết.
Chuẩn bị trong thời gian hơn một ngày, lực lượng bính tướng của Tô Kính từ từ triệu tập đến phía đông, đóng quân ở bờ sông, bộ dạng tử thủ. Thời điểm buổi tối, trên trăm chiếc chiến hạm di chuyển trên không trung, mang theo quân đội của Tô Kính, lặng lẽ vòng qua đại doanh của đối phương, đi tới địa điểm dự định.
Ở đây đã có gò núi nối liền không dứt, độ cao không tính là quá cao. Đối với Luyện Khí Sĩ, nơi đây không có bất kỳ ý nghĩa gì. Chỉ là quân đội muốn thông qua, chỉ có hai con đường.