Hồng Liên Bảo Giám

Chương 878: Dã tâm (2)



- Ta không phải muốn làm Vũ Thánh. Cuối cùng ta cũng phải thành tiên. Nhưng trước khi thành tiên, muốn lập thành bài vị. Ta muốn thành thần Thái Sơ, có thể ngao du thiên địa. Sau đó tu tiên, lấy thần làm tiên!

- Lấy thần làm tiên?

- Không sai. Thái Sơ sơ kỳ, rất nhiều thần linh Tiên Thiên, không có khả năng phong thần bách gia. Con đường Binh gia tu thần, rất gần với điều này. Tu ra bản tính, có khả năng thành tựu Bạch Hổ Luân. Mỗi một Bạch Hổ Luân cũng sẽ không tương đồng. Gần đây ta có giác ngộ. Bạch Hổ Luân khác nhau, chính là bản tính khác nhau.

Lâm Hoành Sơn có chút thất thần, nhìn Tô Kính, thật lâu không nói.

- Sư phụ, ta nói sai sao?

- Không. Chỉ là cảm ngộ như vậy, thông thường thời gian kết thành Bạch Hổ Nguyên Thai, mới phải xuất hiện. Ngươi biết quá sớm.

- Có chỗ nào tệ hại sao?

- Có lẽ có. Cái này sẽ ảnh hưởng tới việc ngươi tu hành Đạo Môn. Bản tính của Binh gia không giống với Đạo Môn.

Lâm Hoành Sơn lại suy nghĩ tìm hiểu thật lâu, mới nhìn Tô Kính nói:

- Ngươi muốn lấy thần nhập đạo, không phải là không thể được. Chỉ là tài nguyên tiêu hao quá mức khổng lồ. Bây giờ không phải là Thái Sơ. Ngay cả thời đại cổ xưa cũng đã kết thúc. Ngươi muốn lấy thần nhập đạo, không biết phải cố gắng, bỏ ra gấp bao nhiêu lần so với người thường.

- San bằng đế quốc Ngư Nhân, có thể sao?

Tô Kính hỏi.

- Dã tâm này… hơi lớn.

Lâm Hoành Sơn không nhịn được cười.

- Sư phụ, bệ hạ hắn...

Tô Kính muốn nói thêm gì đó, Khương Diễm liền trực tiếp cảm ứng được.

- Ừ, ta hiểu rõ.

Lâm Hoành Sơn gật đầu. Mưu đồ của hoàng đế, vượt xa so với tiêu diệt quốc gia Tà Thần. Chuyện này, Tiêu Dao Hầu cũng đã nói qua với Lâm Hoành Sơn. Tô Kính hiểu rõ thế nào, Lâm Hoành Sơn không cần biết. Rất có khả năng biết, là do công chúa Vô Ưu tiết lộ cái gì đó. Bởi vậy Tô Kính bị kích thích, cũng rất bình thường.

Pháp tắc Thiên Đạo của thế giới này bắt đầu mở rộng, bắt đầu thăng cấp. Linh khí thiên địa càng ngày càng nồng đậm. Không bao lâu, sẽ có số lượng lớn cường giả Kim Đan xuất hiện. Trong các cường giả Kim Đan, sẽ có thêm nhiều Địa Tiên xuất hiện hơn.

Đây là một thời đại tràn ngập biến hóa. Tô Kính có lý tưởng lớn hơn nữa, Lâm Hoành Sơn cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

- Đã như vậy. Ta sẽ nói chuyện với phụ thân ngươi một chút, bảo hắn sẽ cho ngươi ba nghìn mảnh ngói ngọc. Ngươi có thể nghiên cứu một chút, lấy những ngói ngọc này là động lực trung tâm, tạo ra một nhóm chiến hạm nhằm vào đế quốc Ngư Nhân. Trong đó cần nguyên liệu gì, ta sẽ nghĩ biện pháp tìm cho ngươi. Ngươi nhớ chiến hạm Binh gia không?

- Nhớ, nhưng...

- Sợ cái gì. Có chút cải tạo là được.

Lâm Hoành Sơn điềm nhiên nói:

- Có ai nghi vấn, ta lại đi giết hắn.

Binh gia nắm giữ chiến hạm khổng lồ tương đối rẻ, lại uy lực. Chế tạo ra, sẽ chọc cho người trách móc. Nhưng Lâm Hoành Sơn đã nói như vậy, Tô Kính biết, đế quốc khẳng định đã bắt đầu thể hiện ra.

Chiến hạm của Tô Kính quá đắt. Sở luyện khí Hoàng Gia cũng vậy. Mở lại kho sách của Hoàng Gia, tìm kiếm bản vẽ chế tạo chiến hạm của Binh gia, khẳng định sẽ ở trong đề tài thảo luận của Nhiếp Chính Vương.

Thấy bộ dạng giật mình của Tô Kính, Lâm Hoành Sơn nói:

- Có đôi khi, không cần nói đạo lý. Khi ngươi biết có người nhằm vào ngươi, trực tiếp hủy diệt kẻ nhằm vào ngươi, là biện pháp đơn giản nhất.

Tô Kính nhíu mày. Điều này cũng không tốt. Bạo lực vĩnh viễn không phải là phương thức tốt nhất để giải quyết vấn đề.

Lâm Hoành Sơn cười nói:

- Trừ khi ngươi có thực lực của hoàng đế, ngươi mới có thể đi tha thứ cho cường giả như Nhiếp Chính Vương.

Tô Kính hoàn toàn hiểu rõ điều này. Lâm Hoành Sơn nói cũng quá đơn giản. Thời điểm khi ngươi không có đầy đủ tính ưu thế tuyệt đối, vậy không nhất thiết phải áp dụng phương pháp phức tạp. Đó là tìm cho mình không thoải mái.

Trừ khi, mình có thể áp đảo tất cả kẻ địch, không để ý tới âm mưu quỷ kế của kẻ địch. Lúc này, các loại thủ đoạn mới có ý nghĩa. Vừa vặn là mình bây giờ còn không tính là cường đại, mới chắc hẳn ngược dòng đi lên, bất khuất.

Bởi vì ai cũng không sẽ để ý xem ngươi suy nghĩ như thế nào. Chỉ cần ngươi tỏ ra yếu kém, vậy sẽ có người một ngụm ăn tươi ngươi.

Đông Tần không được tự giết lẫn nhau. Nhưng ở quốc gia Tà Thần, ngươi sẽ có rất nhiều phương pháp lợi dụng đối phó kẻ địch. Nếu có người thẳng thắn trực tiếp nhằm vào ngươi, vậy ngươi giết trở về là biện pháp giải quyết tốt nhất. Một khi ngươi không có loại quyết đoán này, phiền phức tiếp theo sẽ tăng lên gấp mười gấp trăm lần.

Lâm Hoành Sơn hứa hẹn cho hắn ba nghìn mảnh ngói ngọc. Dù thế nào đi nữa ngói ngọc này đều do tiên ngọc chế tạo thành. Hình dạng không tốt, không có cách nào cắt. Tô Kính hoàn toàn có thể sửa chữa trận pháp, có thể tạo ra trận pháp kết cấu ngói ngọc vây quanh.

Cho dù vì thế tổn thất uy lực của lưới pháp, cũng đáng giá. Dù sao tiên ngọc huy động trận pháp có hai lợi ích lớn. Một là chắc chắn sẽ không cần lo lắng về nguồn sinh lực chưa đủ. Hai là tần suất công kích nhất định sẽ nhanh hơn so với sử dụng ngọc thạch nhân gian để phát động trận pháp.

Về phần uy lực giảm xuống, đó cũng là nhằm vào tiên ngọc. Vẫn có thể đạt được tiêu chuẩn của thế giới này. Đối với Tô Kính mà nói, như vậy cũng đủ rồi. Lúc này kẻ địch của hắn lại không phải tới từ tiên giới.

- Hạm đội này, xem như là ta bỏ vốn. Ta là người đầu tiên gia nhập vào liên minh của năm người các ngươi. Ngươi thấy thế nào?

Lâm Hoành Sơn hỏi.

- Đương nhiên. Tất cả đều theo sư phụ nói.

Tô Kính trực tiếp nhận lấy. Đây là Lâm Hoành Sơn muốn mở ra một phần thế lực. Quay đầu lại, hạm đội này là phải cho Lâm Tạ Hồng một phần. Lâm Tạ Hồng gia hỏa kia không có khả năng luôn ở hậu phương. Nàng giống như Tô Kính, là đạo binh song tu. Lực lượng của Đạo Môn, nàng thu được càng nhiều hơn.

- Ba nghìn ngói ngọc là số ảo. Ngươi lấy năm mảnh ngói ngọc làm cơ sở, tạo ra một chiếc chiến hạm trung tâm. Cuối cùng ngươi có thể tạo ra sáu trăm chiếc chiến hạm Binh gia. Sau đó cho ngươi sáu trăm mảnh ngói ngọc làm đồ dự bị. Một khi tổn hại, còn có đồ bổ sung. Đây là ba nghìn sáu trăm mảnh ngói ngọc. Không cần cảm tạ Hầu gia. Con xúc xắc vận mệnh này của ngươi, đặc biệt đáng giá. Chí ít đối với Hầu gia mà nói, chỉ cho ngươi ngói ngọc, cũng không đủ để bồi thường.

- Ta đáng lẽ phải hiếu kính phụ thân cái này.

Tô Kính thản nhiên nói.