Hồng Mông Linh Bảo

Chương 109





Chương 109 Cô bé bán mắm ớt

Ba cô kia lại cười, Tuyết trêu thêm:

- Thì ra Hồng-Linh vẫn còn tiếc trái cóc kia, muốn hôn đi hôn lại cơ đấy!

- Thôi đừng trêu nó nữa, chúng mày không thấy nó quýnh, rối loạn cả lên à.

Ngọc chợt hỏi:

- Hồng-Linh! Mày đổi trái cóc đó cho tao đi.

- Đổi làm gì, trái nào chẳng giống nhau..

Năm người rồi cũng ra khỏi vườn cóc, tới vườn xoài cát trái tuy đã lớn nhưng chưa kịp chín bốn nàng tìm tòi mãi mới thấy được một quả ương ương vỏ chớm vàng, bốn cô dừa nhau không ai lên hái.

- Có anh Minh ở đây ngại trèo lắm!

- Vậy nếu không có anh thì các cô đã trổ tài lâu rồi phải không.. Thôi để anh ra ngoài chốc lát!

- Không phải anh Minh, ý nó nói là nhường anh trèo lên hái đó..

Minh còn giả vờ:

- Cao lắm! Cây to quá, ôm không hết không trèo được.


Hồng-Linh biết thừa chàng lại muốn ném đá nên đứng yên nhìn Minh mỉm cười không nói gì.

- Hồng-Linh! Sao mày không nói gì, còm mỉm cười nghĩa là sao…

Lúc này Minh đang cúi xuống nhặt đá, ba cô kia hạch hỏi Hồng-Linh thì nàng cứ nhìn hướng Minh, lúc này thấy lạ nhìn ra phía sau thì đã thấy Minh hái quả xoài cát đó từ lúc nào đang cầm trên tay xem xét…

- Quả xoài thật to, bốn người… à quên năm người ăn cũng không hết.

- Quả này chắc còn chua lắm, nếu có mắm ớt thì tuyệt…

Minh nghe vậy nhìn về phía bên trái mỉm cười..

Hồng-Linh thấy vậy định hỏi thì mọi người đã nghe tiếng lanh lảnh vang bên tai:

- Ai đang cần mắm ớt đó, ở đây tôi có, năm ngàn một chén đây….

Mọi người quay lại thì thấy một cô bé tóc cột hai quả đào đang chạy tới trên tay cầm một cái chén.

- Cô bé! Đi chậm chậm kẻo vấp té đổ mất năm ngàn bây giờ.

- Còn lâu mới đổ được, năm ngàn xem chắc như đã vào túi rồi..

Minh lấy mười ngàn cho cô bé rồi đón chén mắm ớt đưa cho bốn cô. Sau đó lại đưa cho một chai nước khoáng nói:

- Lấy nước rửa xoài đi…

Cô bé nhận mười ngàn đang loay hoay kiếm tiền thối thì Minh cười nói:

- Tiền chén mắm ớt năm ngàn, tiền thưởng chạy nhanh năm ngàn, vậy khỏi cần thối tiền.

- Vậy cám ơn anh đẹp trai, hôm nay hên thật.

- Thôi đừng nịnh nữa, cô bé, chính cô mai kia lớn lên cũng đẹp tuyệt vời đó, lúc đó không cần bán mắm nữa, mà có thể làm người mẫu không chừng!

- Thật à, sao anh biết!

- Thấy bé tướng mạo trên đà phát triển và tính cách nhanh nhẹn thì biết.

Minh nhìn lại bốn cô thì đã thấy trái xoài bị chuyền qua tay bốn cô trong chốc lát chỉ còn cái hột màu vàng úa.

- Ấy chết, quên mất anh Minh chưa được cắn miếng nào.. Bây giờ còn mỗi cái hột thì làm sao bây giờ?

- Anh không ăn đâu! Nhìn thấy đã thấy chua phát ngán tê tái cả hai hàm răng rồi…

Cô bé còn đang đứng chờ lấy lại cái chén thấy bốn chị đẹp đẽ ăn một trái xoài thì trợn mắt ra xem, nước miếng chảy ra phải nuốt liên tục, chứng tỏ cô bé bị cảnh ăn xoài của bốn chị kích thích đến tuyến nước miếng đến cực hạn.

- Anh Minh ba sạo kìa! Không ăn mà cũng ê răng, ai mà tin.

Bốn cô trả lại chén cho cô nhỏ rồi lấy nước khoáng xúc miệng rửa tay….

Cô bé tóc cột hai quả đào vừa khuất bóng, mọi người định rời khỏi nơi đây thì Minh phát hiện một con rắn lục nhỏ mà dài đang uốn mình trên không phóng xuống đầu Hồng-Linh. Minh chợt la lên:

- Thật là hỗn láo…

Bốn cô vừa nghe vậy giật mình nhìn chàng thì thấy Minh tay đang hướng phía trên ngón búng ra, nhìn theo hướng tay thì thấy một con rắn lục bị bắn ra xa, bên tai lại nghe tiếng Minh vang bên tai như ra lệnh:

- Mau diệt chúng nó… „vụt!“.

Rồi một bóng nhanh như tên bắn vọt lên, rồi nhắm ngay con rắn lục dùng một chân chảo chộp lấy. Khi bóng này đậu lên cành cây thì Hồng-Linh và Thiên-Hương mới nhận ra liền cùng một lúc buột miệng:

- Bìm bịp lưỡi đen.

Mọi người quay lại nhìn Minh thì thấy chàng trên tay đang cầm cái lồng chim, trong đó có nhốt con chim bìm bịp mái.

- Vừa rồi nguy hiểm thật, con rắn lục dám lén tấn công chúng ta!

- Thật à, chúng em chẳng phát hiện nó.

- Nó từ trên cây bay xuống dễ gì thấy được.

Minh thấy con bìm bịp đã ăn mật con rắn liền huýt sáo gọi nó về, con chim bay về đúng lúc Minh mở cửa lồng ra cho nó bay vào.

Thiên-Hương thấy vậy tò mò hỏi:

- Anh Minh không sợ nó bay mất luôn không chịu trở về à.

- Nó không dám đâu?

- Sao không dám!

- Anh bắt vợ cưng của nó nhốt trong lồng đây còn sợ gì. Nó dám bỏ vợ hay sao?

Hồng-Linh ngạc nhiên hỏi:

- Thật à! Sao anh biết?

Minh cười bí mật:

- Trước kia không biết, mới đây mới biết.

Đang nói bỗng nhiên Minh nhìn lên trên phía trước rồi chợt huýt sáo, tay mở cửa lồng chim ra, hai con chim bìm bịp nhanh nhẹn bay vụt ra hướng lên trên phóng tới, mọi người nhìn kỹ lại thấy hai con chim bắt được thêm mấy con rắn nữa, chờ hai con chim ăn xong mật rắn Minh huýt sáo gọi chúng về, quả nhiên chúng không muốn trở vào lồng, Minh nói:

- Thấy không, bây giờ chúng có đôi nên không muốn trở lại..

- Vậy thì làm sao bây giờ.

- Để anh thử lại xem… lần này phải trừng phạt chúng mới được.

Minh huýt sáo theo tiếng chim, hai con bìm bịp nghe rồi hót một hồi, tiếng chim líu lo liênn tiếp làm bốn cô nghe rất êm tai như tiếng chim đùa giỡn đối đáp với nhau. Cuối cùng hai con chim cất cánh bay đi thì nghe thấy tiếng Minh la lên:


- Về!

Mọi người chỉ thấy hai con chim bay quay ngược trở về, Minh bắt chúng trên tay búng khẻ vào mỏ mỗi con một cái rồi nhốt vào lồng.

- Anh làm gì nó vậy!

- Thì răn dạy nó một chút. Hai con này anh mới mua nên chưa có đủ giờ dạy bảo nên chưa thuần tính. Vừa rồi chúng ăn được chút mật rắn nên tưởng đủ sức thoát ly nhưng bị anh ép phải trở về.

Hồng-Linh nghe vậy tội nghiệp đôi chim nên xin dùm cho chúng:

- Sao anh không làm phúc thả cho nó tự do?

- Không được đâu! Như vậy là hại chúng nó. Nếu thả nó ra thì cũng mau bị người ta chộp lại, sau đó bán bị người ta ngâm rượu còn thảm hơn. Đi theo anh mới được an toàn và sẽ đuợc tự do.

Năm giờ rưỡi chiều, mọi người rời khỏi vườn trái cây xe chở về nhà trọ khu bến Ninh Kiều. Nhóm gia đình ông giáo Thông, ông Trùm Hùng và gia đình ông Khang lại rủ thêm Minh đi ăn tối. Ông Trùm Hùng hỏi Minh:

- Cháu có biết ở đây còn món gì đặc biệt nổi tiếng nữa không?

- Dạ đương nhiên còn vài món như „Nem nướng“ cũng nỗi danh như nem Thủ Đức không biết chúng ta có nên đi ăn thử không?

- Nên lắm, tới đây không hưởng thụ món đó thì uổng.

Mọi người lại thưởng thức bửa tối chung với nhau sau đó đi chợ đêm, trên đường về lại nghe dân ca, hát vọng cổ trên sông gần nửa đêm mới về nghỉ đêm.
Sáng sớm nhà trọ đãi ăn sáng, sau đó mọi người ra bến mướn thuyền chèo, thuyền máy đi tham quan bằng đường thuỷ đến chợ nổi Cái Răng.

Minh ngồi trên một chiếc thuyền chèo tay chung với gia đình ông giáo Thông và ông trùm Hùng tận hưởng không khí trong lành bình minh buổi sớm, thỉnh thoảng có khúc có sương mù, cảnh nhà cửa thô sơ, sinh hoạt thổ dân ở hai bên bờ sông trông khác lạ. Minh xem một lúc lên mũi thuyền đứng say mê cảnh sông, ý nhạc hồn sông nước nên đem Thanh vân Tiêu ra thổi một đoạn bản Hội Trùng Dương Miền nam sông Cửu Long ..Một sớm em ra khơi Vĩnh-Long vui cười, và Cần Thơ Long xuyên…. Sau đó qua bản nhạc tình „Hoang Vu“ của nhạc sĩ Đức-Huy, „Em là mây trôi, , trôi lạc loài cuối khung trời nắng dịu hiền. ... Gọi gió về trời, gọi nắng vào đời, Gọi mây xanh đôi mắt em. ...“
Hồng-Linh thấy Minh ra đứng đầu thuyền sợ chàng té xuống sông nên ánh mắt để ý trông theo, một lúc lại thấy chàng cầm trên tay một cây gậy xanh rất đẹp, nàng đang ngạc nhiên không biết chàng lấy từ đâu ra thì đã lại thấy hoa mắt một cái, cây gậy biến thành một cây tiêu màu xanh xen lẫn màu trắng như những đám mây. Cây tiêu vừa chậm trải đưa lên tầm môi. một tiêu âm khẽ vang lên âm tuy nhỏ nhưng rót vào tai nàng như làn sóng gợn trên nước sông dư âm rung động kích thích tận tâm trí, sao đó hai tập trung nghe ngóng một lúc mới nghe được khúc tiêu bản Hội Trùng Dương, sau đó bản Hoang Vu. Nàng cảm giác như chính mình là nữ nhân vật chính trong ý nhạc tiêu âm, hai mắt lệ tuôn ra lúc nào không rõ.

Tiếng tiêu đã dứt,cô lái đò cũng bị tiếng tiêu làm xôn xao tâm tình cũng bị ảnh hưởng hai mắt chưa rơi lệ nhưng cũng rưng rưng, cô luôn cố kiềm chế vì nhớ rằng mình đang có bổn phận nắm tay chèo, nếu không cẩn thận thuyền lật thìiêu nguy. Khi tiếng tiêu dứt nàng hồi phục nhanh nhất, trong tiếc nuối „ước gì mình khi thảnh thơi nghe được thanh niên này thổi mấy bản, sướng biết mấy“. Bỗng từ xa phía trước một chiếc Canô đang phóng nhanh tới, Minh thấy trên đó có bốn thanh niên trên đó thì lại thấy cô lái đò nói:

- „Bọn thằng Đản Xa, Phụng Già hôm nay lại đến quấy rầy rồi!“

Minh chợt cất tiếng lên hỏi:

- Bọn chúng có phải người tốt không?

- Tốt cái nỗi gì, chuyên môn phá phách, không để ai yên lành, lại chuyên hại con gái nhà lành. Anh thấy tôi ăn mặc hoá trang xấu xí thư thế này cũng là để tránh sự để ý của những bọn như chúng đấy.




Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=4