Hồng Mông Linh Bảo

Chương 126





Chương 126 Dị thú phá kén thăng cấp

Hôm sau lên văn phòng lo xong phần thủ tục thư ký thấy Minh đăng ký học ba ngành cũng không nói gì chỉ đem những quy củ học cho chàng. Minh xem xong ký tên đồng ý nộp hồ sơ. Đời sinh viên của Minh chính thức bắt đầu.

Minh đi nghe giảng hai ba tuần, quen với thời khoá biểu sau đó chàng làm biếng đến giảng đường. Cư xá sinh viên cũng trong khu vực trường nên chàng cứ ở trong phòng theo dõi bài giảng cũng được. Ba sinh viên bạn ở chung thấy chàng ít đi học, trái lại sách mượn chất đống thì ngạc nhiên tự hỏi không biết chàng muốn làm gì. Lạ hơn nữa thấy sách của chàng mượn bốn năm ngày lại đi đổi. Minh những lúc không có giờ học lại đem sách vào Hồng Mông Linh Châu giới đọc, một tháng qua đi nhanh như thớt ngựa qua cửa sổ, chàng vừa lòng với nhịp độ tiếp thu nên cuối tuần này đi về nhà thăm mẹ và người yêu. Cũng may cuối tuần trường đại học nơi đây nghỉ hai ngày, thứ bảy và chúa nhật nên thời gian có dư giả, không cần vội.

Tối thứ sáu vừa về đến Sài-Gòn thì minh cảm thấy có gì bất ổn, chàng vội vào phòng ngồi xuống kiểm tra thì thân thể nội tạng vẫn bình thường, chàng vào Hồng Mông Linh Châu giới thì thấy linh khí ba động ở khu hồ nước lạnh, thần thức quét tới thì lập tức thấy hai con dị thú hơn một năm trước bắt ở động phủ của Triệu Thâm.

- “Quáì lạ! hai con thú này mình giao cho Dì Hoa dùng, để chúng phụ hỏa cho Dì luyện đan tại sao chúng lại ở bên hồ nước lạnh này. Xem khí thế của chúng dường như lực tăng mạnh.”

Hai con thú thấy Minh lại thì tỏ vẻ thân thiết chứ không tấn công chàng như ở Tu Chân giới nữa. Chàng đùa với chúng một lúc rồi nhìn vào hồ thì ngạc nhiên cô cùng. Hai viên hàn thuỷ châu còn lại nơi đây sao không thấy.. Hay là hai con thú này nuốt rồi… Chàng thử hỏi nó thì hai con nhìn nhau rồi lại nhìn Minh, một lúc lâu bỗng nghe một âm thật lớn như tiếng sấm bên tai khó nghe vô cùng:

- Hàn châu là bọn tiểu nhân, tiểu nhân cũng là hàn châu…

Minh không hiểu rõ sao lại hỏi:

- Ngươi nó các ngươi hoá Hàn thuỷ châu, rồi lại từ Hàn thủy châu trở thành như hình dạng bây giờ?


Hai con thú nghe vậy mừng rỡ gật đầu liên tiếp.

Minh bây giờ mới hiểu, không ngờ Hàn thuỷ châu là những cái kén của bọn chúng, rồi chàng khựng lại:

- Chết tiệt, nguy to. Hồng-Linh giữ một viên, nếu nó biến trở lại thành dị thú…

Minh lập tức ra khỏi Hồng Mông Linh Châu dùng thần thức xem Hồng-Linh, thì thấy một con dị thú trong phòng nàng, còn nàng nằm lăn ra bất động.. Minh vội bay lại đem con thú thu vào Hồng Mông Linh Châu giới rồi đến gần xem nàng. Thấy nhịp tim và nhịp thở của nàng vẫn còn, Minh an tâm đem một tia nguyên khí vào xem xét thì không thấy bị thương chỗ nào. Chàng vội dồn cho nàng một ít nguyên khí thì thấy nàng tỉnh lại. Vừa tỉnh lại đã nhìn quanh tìm tòi hỏi:

- Con quái vật kia đâu rồi?

- Em có sao không?

Hồng-Linh lắc đầu cười rồi lại nói:

Lúc nãy, em vừa mở phong ấn ngọc hồ ra để chuẩn bị tu luyện thì không ngờ một con quái vật nhảy ra nhìn em, sau đó lại đến gần quá. Em sợ quá sau đó không biết gì nữa….

- Vậy là em không việc gì, chỉ sợ ngất đi…

Minh ôm nàng không ngờ bị con dị thú dọa cho sợ, chàng vỗ về an ủi một lúc rồi nói:

- Con dị thú đó anh bắt nhốt chỗ anh rồi. Nó không làm gì hại em đâu, đừng sợ. Thôi đêm nay em đừng tu luyện nữa, đi ngủ đi. Sáng mai anh đến thăm em… Anh đi đây kẻo thày mẹ em biết anh đêm hôm ở trong phòng em thì không hay…

Hồng-Linh thấy Minh định rời khỏi liền ôm chặt lấy, lại hỏi:

- Nhưng tại sao trong Ngọc hồ lại có con quái thú?

- Thôi để anh đem Ngọc hồ về xem lại mai anh cho biết.

Hồng-Linh ở trong lòng Minh một lúc mới bình tĩnh lại thả ra cho Minh đi.

Minh về phòng mình rồi vội vào Hồng Mông Linh Châu giới thì thấy sấm sét xanh trắng hình rễ cây giăng đầy trời, chàng ngạc nhiên tra xét thì thấy ba con bị thú kia đang xếp thành ba góc xoay tròn trên tầng không liên tục phát ra âm lôi đánh xuống, cái đích đúng con ba con Kim Quy kia. Chàng thấy âm lôi cường bao hơn trước kia nhiều. Mặc dù bị âm lôi oanh kích trên lưng ba con vẫn cứ đưa lưng ra cho đánh, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn.

Vừa thấy Minh một tên đã gọi:

- Chủ nhân, ba tên súc sanh hỗn láo này là ai vừa thấy chúng ta là tấn công.

- Chúng bay chọc giận nó phải không?


- Đâu chúng tôi thấy chúng thì thử hù một chút, chẳng dè chúng không sợ còn đem âm lôi ra tấn công…

Minh thấy Kim quy âm lôi cũng không sợ, thì gọi ba con dị thú ngừng tay nói:

- Đều là người nhà cả, thử sức như thế cũng biết nhau rồi. Đánh mãi không lại thì còn đánh làm gì..

Lúc này ba con dị thú mới ngừng công kích bay xuống.

- Chủ nhân. Ba tên rùa này là ai sao lợi hại như vậy..

- Các ngươi cũng lợi hại không kém bao nhiêu, dám đối chiêu với Kim Quy thì không tồi. Ngay cả những yêu nhân từ Sơn-Hà giới kia thấy Kim Quy cũng phải sợ run lên sấp mình nằm dài dưới đấy mềm nhũn như mấy con giun.

Minh nói đến đây thì thắc mắc không biết ba con dị thú này ở cấp bậc nào, ngay thần thú khí thế cũng không uy hiếp được nó, chẳng lẽ cũng là một giống thần thú. Minh nghĩ một hồi rồi lại nghĩ đến Hồng-Linh, bây giờ làm sao bây giờ không có Hàn Thủy Châu thì lấy gì để phụ nàng tu luyện?

- Các ngươi có biết tại sao cái hồ này lúc nào cũng lạnh không?

- Bọn tiểu nhân cũng không biết, từ khi còn nhỏ chúng tôi đã thấy nước trong đó lạnh rồi, sau đó thường vào đó tu luyện.

Mình thì ra trước đến nay hiểu lầm thấy Hàn Thủy châu tỏa ra khí lạnh thì tưởng đó là nguồn âm khí, cứ theo như bọn này nói thì không phải. Minh đến gần sau đó bước vào hồ thì thấy nước lạnh buốt, hàn khí qua lỗ chân lông thấm vào cơ thể, nguyên khí trong người Minh lập tức phản ứng từ đan điền ba động cuộn lên theo các kinh mạch vận chuyển hấp thu lấy hàn khí chuyển thẳng vào thức hải vào Hồng Mông Linh Châu.

- Chuyển vận thật nhanh, trực tiếp thu lấy không cần hoán chuyển….

Bỗng Minh linh khí trên tầng trời ba động rồi những thanh âm ầm ầm vang lại. Minh đem thần thức hướng phía trên trời xem thì thấy tầng trời khí lưu thêm dày. Minh bay vọt lên đó xem kỹ thì thấy Hồng Mông Linh Châu giới tầng thứ hai vừa được tu bổ thêm một phần nữa. Xem ra trong vòng hai mươi năm có hy vọng hoàn thành.

Ý nghĩ trở lại với Hàn Thuỷ hồ Minh tự hỏi:

“Chẳng lẽ đây là Hồng Mông hàn thủy?” Vừa rồi mình vừa hấp thụ linh khí thật là tinh thuần tiềm năng kinh khủng, chỉ cần một ít đã đem đến kết quả to lớn cho Hồng Mông Linh Châu tu bổ thuận lợi.” Nước trong hồ có chứa Hồng Mông không biết từ đâu, chẳng lẽ hồ chứa này có điều đặc biệt có thể sinh ra hồng mông khí, chàng đem thần thức tra xét nguyên liệu của Hàn Thủy hồ nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân. Thôi kệ nó, bây giờ nghĩ cách trợ giúp Hồng-Linh đã, nếu nàng mất Hàn Thủy Châu chắc buồn lắm, vậy mình kiếm một viên khác thế vào thử xem. Minh kiểm hết đồ mình, có bỗng thấy cái trứng ngũ sắc, chàng suy nghĩ một lúc cuối cùng không dám đem trứng thử bỏ vào hồ sợ mất công dụng.

Minh đang còn nghĩ ngợi thì nghe:

- Chủ nhân đang suy nghĩ điều gì, dường như nghĩ về mấy viên Hàn Thủy châu...

- Đương nhiên rồi, đang có ba viên bây giờ tay trắng.

- Tay trắng cái gì, bây giờ có ba chúng ta là gì…

- Nhưng chủ nhân cần Hàn Thủy châu chứ không cần chúng ta….


- Chúng ta vô dụng làm chủ nhân buồn phiền…

- Hay là chúng ta kiếm vật khác thay thế…

- Thì kiếm vật gì có hàn tính là được…

Ba con dị thú để mặc Minh ở đây nghĩ ngợi chia ra ba hướng khác nhau chạy mất. Minh vừa nghe xong bọn chúng bàn, không thèm để ý đến chúng nữa. Bỗng chàng nghe tiếng ầm ầm vang lên từ xa vọng lại..”Chẳng biết ba tên ranh này lại làm gì nữa mà dùng âm lôi” Chàng dùng thần thức thì thấy ba con thú đang tranh nhau một vật gì không biết, bên cảnh một tảng đá bị vỡ tan, có lẽ vừa bị chúng đánh vỡ. Minh nhận ra ngay tảng đá này năm xưa mình mua ở Tu Chân Giới, không biết bên trong có vật gì bọn chúng lấy được mà tranh nhau. Chẳng mấy chốc ba con dị thú nối đuôi nhau chạy đến đây. Con đầu tiên giơ tay dúi vào tay Minh một vật nhẵn nhụi mát lạnh, chàng đưa lên xem thì thấy một viên lục ngọc tròn to bằng quả trứng gà màu xanh biếc, ánh sáng lờ mà toả ra chung quanh trông thật bắt mắt..

- Chủ nhân! Tặng chủ nhân viên ngọc này..

Đúng là mượn vật của Người tặng cho Người nhưng thấy bọn chúng có lòng và có công phát hiện ra, xem như là của chúng bay đi.

- Tốt lắm! Cám ơn các ngươi.

Minh thấy viên viên lục ngọc tuy mát lạnh nhưng thua xa không bằng Hàn Thủy châu bèn đem nó bỏ vào Hàn Thủy hồ rồi dặn:

- Các ngươi nhớ canh chừng viên lục ngọc.

Minh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu hôm sau gặp Hồng-Linh kể cho nàng chuyện gì đã xảy ra, sau đó nói nhận xét của mình:

- Anh thấy con dị thú không tấn công em, lại chỉ đứng nhìn, chứng tỏ linh khí của em tu luyện hấp thụ ít nhất đối với nó quen thuộc nên tỏ ra thân thiện…

- Vậy làm sao bây giờ, em lấy gì để tiếp tục tu luyện.

- Em cứ dùng tạm Ngọc hồ mà tu luyện có lẽ không bằng lúc trước nhưng cũng có tác dụng chờ anh kiếm cách thay thế vào Hàn Thủy châu.

Hồng-Linh từ khi Minh đi du học nàng chăm chỉ luyện tập, bài Phi Yến Điệp Lãng quyền cũng tiến thấy rõ, mỗi lần luyện tập cảm thấy người mình nhẹ nhàng như yến, thân thủ càng lúc càng nhanh, rõ ràng khí công phụ trợ nội công tăng trưởng cảm thấy.



Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=5