Hồng Mông Linh Bảo

Chương 156





Chương 156 Nỗi nhục kích thích lửa giận

Minh theo thần thức phương hướng bay thẳng ra phương bắc qua biển đến đảo Nam Hải qua không biết bao nhiêu vùng bờ biển đồng bằng, núi đồi, thôn làng và thành phố. Trong một căn biệt thự sang trọng mát mẻ, một căn phòng phía sau khang trang rộng rãi, một cụ già tóc bạc trắng đang ngồi uống trà, thỉnh thoảng nhìn cái lồng chim huýt sáo một vài tiếng, bên trong lồng một con chim khướu, lông trắng như tuyết, mịn như nhung đứng ủ rũ không động đậy.

Ông già tuớng khoẻ mạnh, hơi gầy, cao ráo, tinh thần vững vàng. Minh quan sát kỹ thoáng đánh giá ông già đáng giá tuổi tác khoảng 80 tuổi nhưng nhận ra ngay ông già hơi thở của luyện khí sáu tầng tu sĩ thì đánh giá lại và nhận định lão đã 119 tuổi. “Luyện khí sáu tầng, không trách tuổi nhưng thân thể vẫn còn tráng kiện, tinh thần minh mẫn”. Ông là người lớn tuổi nhất trong tộc hiện nay, con cháu đông đảo, trong số con cháu cũng có mấy chục đứa luyện khí trung kỳ tu vi. Hai ngày trước một trong bọn chúng mua tặng cho lão con linh cầm này. Thế là bao nhiêu chim đang có lão không thiết bắt đem đi hết để chăm sóc con Bạch Vũ Khướu này nhưng hai ngày nay chim ủ ũ không chịu ăn, không tiếng hót.

Minh lại thấy một chiếc Posche chạy thẳng vào cổng đậu bên biệt thự, hai người trẻ tuổi bước xuống, chàng nhận ra tu vi hai người hai tầng luyện khí, tương đương với Huyền-Trâm và Ánh-Tuyết, hai người bước vào biệt thự sau đó được người hầu dẫn đến phòng ông già. Hai người nói chuyện một lúc mà Minh nghe không hiểu gì, sau đó một thanh niên đưa ra một cái lọ, trong đó có ba viên đan dược đưa tặng cho ông già, ông già nhận lọ thuốc mở nắp ra ngửi một lần rồi đóng lại cất đi.

Một lúc sau hai thanh niên rời khỏi thì ông già cẩn thận đem lọ thuốc ra đổ ra tay một viên đem đến lồng chim. Mùi thơm ngào ngạt mười phần hấp dẫn khiến Minh ở bên gần đó cũng ngửi thấy... liền nhận định là Huyết Thú Đan.

Phương pháp luyện chế Huyết Thú Đan Minh cũng biết, dùng dã thú, Yêu thú, linh thú máu huyết, gân cốt v...v... là chủ liệu, mới phụ trợ nhiều một số linh hoa dị thảo, luyện chế mà thành. Huyết thú đan không phải làm cho người ta ăn, mà cho động vật ăn, có thể tăng lên linh thú tính, thành yêu thú phẩm chất, cường hóa năng lực của bọn nó cùng chúc tính ngoài ra còn có thể tăng lên cấp bậc.

Bạch khướu vừa nhìn thấy huyết thú đan liền tỉnh táo, hai mắt sáng lên, ông già mừng rỡ bỏ vào lon thức ăn trong lồng cho nó, con bạch khướu chăm chú nhìn cử chỉ ông già đến khi cửa lồng đóng, viên đan dược nằm đó toả mùi hương mười phần hấp dẫn. Bạch khướu hết nhìn viên huyết thú đan rồi lại nhìn ông già, sau cùng nhịn ăn đứng yên nhắm mắt lại. Ông già thấy vậy buồn bực thở dài một lúc rồi lấy điện thoại gọi nói chuyện một hồi trong khi ánh mắt không rời lồng chim, viên huyết thú đan và bạch khướu.

Bạch khướu yên tĩnh đứng trong lồng, bỗng nghe một tiếng tiêu vang lên hai mắt liền mở ra bay nhảy trong lồng rồi cất tiếng hót, ông già thấy vậy giật mình không hiểu chuyện gì, thì nghe tiếng khướu hót từ ngoài vọng vào, lão liền mở toang cửa sổ ra nhìn thì không thấy gì, tiếng hót cũng im bặt. Sau lúc ngạc nhiên ông già đóng cửa sổ quay lại thì lồng chim đã không cánh mà bay, lão xục tìm chung quanh rồi cất giọng thê lương la to:


- .. vũ .. ngổ..

Minh đứng ngoài nghe lẫm bẩm“Chim của ngổ!” Không phải đâu! Không phải đâu.. Rồi bay về hướng tây nam. Bạch khướu được Minh thu vào Hồng Mông Linh Châu giới thả ra, nó cũng chẳng thiết tha viên Huyết thú đan mừng rỡ hót lên mấy tiếng bay mất.
Bay qua một thành phố lớn chàng không biết tên thấy một nơi nhộn nhịp đông ngườì hội tụ trước một cửa tiệm bán áo cưới. Minh tò mò đáp xuống xem thì thấy trước cửa tiệm để quảng cáo một tấm biển lớn, phía trên là hình một cô dâu tuyệt đẹp vận áo dài Việt Nam, chú rể là một thanh niên trung hoa đẹp trai trong bộ vest trông có vẻ thấy đẹp đôi. Bên phải để mấy dòng chữ chàng không hiểu gì, đang suy nghĩ thì thấy có người nói tiếng việt liền lại nhờ:

- Anh nói tiếng Việt phải không, nhờ anh dịch dùm xem trên bảng quảng cáo này họ nói gì.

Anh kia quả là người Việt sống ở đây nghe vậy nói:

Đây là một sự nhục nhã cho dân việt chúng ta...nhưng anh đã nhờ thì tôi dịch cho anh nghe.

"Giới thiệu cô dâu Việt nam, bảo đảm sẽ cưới và di cư trong vòng 3 tháng, chỉ tốn NT 20,000. khoảng 7.000 US Dollar.

Bốn bảo đảm:

1. Còn trinh,
2. Cưới và đi trong vòng 3 tháng,
3. Không thêm tốn phí khác,
4. Nếu cô dâu bỏ trốn trong vòng 1 năm, công ty chúng tôi sẽ thay cô dâu mới miễn phí”

Minh nghe đến đây tức giận khí huyết bốc lên ngùn ngụt nói người kia:

- Được rồi, cám ơn anh. Anh mau đem người thân rời khỏi chỗ này lập tức, càng xa càng tốt.

Minh khí huyết bốc lên càng lúc càng mạnh cố khống chế, rời khỏi nơi này nhưng trong đầu cứ vẩn vơ cảnh các phụ nữ Việt bị bán làm cô dâu, nói là cô dâu nhưng thực sự là buôn nô lệ tình dục, chàng trước kia có đọc báo biết nhiều phụ nữ Việt mong ước lấy chồng nước ngoài, Đài Loan, Hàn Quốc,.. rồi cũng có nghe qua tỉ lệ được hạnh phúc rất thấp, phần còn lại bị hành hạ làm nô lệ trong đó nô lệ tình dục không ít. Không ngờ ở đây người ta dám công khai nhục mạ dân ta, ro ràng đây là buôn nô lệ tình dục, còn quảng cáo danh nghĩa cô dâu. Càng nghĩ càng giận, lúc này Minh đã đi cách đó trên trăm mé, thân mìng Minh run lên bị khí huyết dâng lên kiềm chế không nổi, tim gan bị hỏa khí công kích liên tục, chàng vội dùng ẩn thân thuật bay lên không hướng vào cửa tiệm kia hét:

“Cút hết cho ta!”

Sau đó hét một tiếng, người đáp xuống đất. Những người nghe tiếng la không hiểu gì cả thì một tiếng hét điếc tai vang lên khiến tai họ “long bong ... lùng bùng” không ngớt, chưa kịp phản ứng thì thấy mặt đất rung lên chấn động như bị động đất, họ ngã lăn ra vừa bò cố đứng lên chạy liếc mắt về phía nơi âm thanh vừa phát thì thấy trên không hình ảnh một người sáng chói, khuân mặt, hai ánh mắt đỏ bừng tóc dựng đứng, trông thật dữ tợn thì cả thân người run lên.


Nguyên Minh dùng ẩn thân thuật đáp xuống đất dậm chân mấy cái cho bớt giận rồi bay lên cao, ai dè lửa giận không giảm ẩn thật quyết vỡ tan hiện nguyên hình ảnh một người với gương mặt thịnh nộ dữ tợn chưa từng xảy ra. Những ngườì nhìn thấy run lên rồi bị khí thế áp đến ngất đi. Trước cửa tiệm ngổn ngang xác người nằm bất tỉnh một số bò lết ra xa...


Mấy chục luồng ánh sáng trắng chói mắt theo gió rít từ trên cao đánh xuống, chỉ thấy tiếng mấy chục tiếng hét ngắn ngủi vang lên, những người còn tỉnh quay lại nhìn về hướng cửa tiệm thì thấy trống rỗng không còn gì, chỉ là một bãi đất trống trải thông thoáng sạch sẽ.

Hai tiệm bên cạnh hai vách tường trơ ra nhìn thật điêu tàn. Họ run lên dụi mắt nhìn lại rồi nhìn về phía bóng người kia thì không còn ai. Chung quanh mình những người bị bất tỉnh và nằm xoài rả rác khắp nơi. Tuy không thấy bóng người kia nhưng họ không dám nhúc nhích, giả nằm bất tỉnh kẻo mang vạ.

Minh trong cơn giận dữ không khống chế nổi đốt cháy cửa tiệm kia xong mới ngôi giận liền dùng ẩn thân thuật định rời đi thì thấy hai linh hồn quanh quẩn rồi, bóng ma quỷ từ bốn phía tiến đến bao vây hai linh hồn, Minh liền lần chộp bắt lấy hai linh hồn khả nghi, nhanh nhẹn đọc bộ trí nhớ kiểm một chút thì quả nhiên mình đoán không sai bắt đúng linh hồn tên chủ tiệm và một người phụ tá. Vừa kiểm xong bộ nhớ thì bóng ma quỷ kia bay lại đây, Minh không muốn can thiệp nên ném hồn tên chủ tiệm về hướng chúng, rồi rời khỏi nơi đây, tiếp tục lên đường về nhà.


Trên đường về chàng bị dằn vặt về chuyện vừa rồi, không ngờ bị nộ hỏa công tâm đến độ kiềm chế không được giết một lúc nhiều người như vậy. Không biết Thành Thai quang ảnh có bị ảnh hưỏng không, công đức mấy năm nay gom góp được có lẽ mất hết.. Chàng bay thẳng về Đắc-Lắc báo cho Hồng-Linh một tiếng “Tìm Bạch-Tuyết về thành công“ rồi vào phòng đóng cửa ngồi xuống vào Hồng Mông Linh Châu giới tĩnh tâm gạt bỏ tạp niệm.

Mất ba ngày đêm mới tạm thời tâm bình khí hoà chàng mới nội soi xem Thánh Thai ảnh hưởng. Quả nhiên Thánh Thai quang lực ảm đạm như đèn dầu chực tắt.

Chàng xả công đứng dậy trong lòng buồn rầu nghĩ không ngờ định lực của mình đã luyện đến mức siêu cường mà không chịu nổi một khi nhìn cô gái dân việt bị hạ nhục nơi xứ người khiến phải hỏa nộ công tâm, hỏa khí bộc phát khiến quang lực hao sạch. Thế mới biết mình còn phải luyện tâm nhiều lắm, phải luyện làm sao cho tinh thần, ý chí, định lực không gì lay chuyển được. Dù là gặp cảnh nhục mạ, đau lòng, chia ly đau khổ tột cùng, như thế mới vừa lòng.

Minh suy nghĩ nửa ngày mới hạ quyết tâm, thất bại vừa qua xem như một bài họ quý giá, quang lực có thể luyện, gom góp trở lại được.

Minh đi dạo ra nhà thủy tạ, lấy Thanh Vân Tiêu ra tấu mấy bản cho vơi đi nổi nặng chĩu trong tâm hồn, chàng ôn lại mấy bài đêm giao thừa tấu cùng ban nhạc. Không biết thổi bao nhiêu bản, thời gian trôi qua bao lâu, khi hạ Thanh Vân Tiêi xuống thì trời vừa sáng, hừng đông từ chân trời xa lên dần chàng đứng yên thưởng thức những tia nắng đầu trong ngày mới đến khi nghe chim hót líu lo bên tai mới tỉnh, nỗi buồn đau trong lòng vơi đi rất nhiều. Chàng nhìn trên bàn ngũ sắc điểu đã dọn ra một đĩa trái cây, và một số cỏ lạ chung quanh chim hót líu lo, chàng nhìn ra thì thấy chung quanh thấy hầu hết các loài chim muông trong Hồng Mông Linh Châu giới đều tụ tập. Minh ngạc nhiên hỏi vợ chồng Haỏ Vân và Hỏa Vũ:

- Chuyện gì mà sao các ngươi sáng nay tập trung đông đủ tại đây?

- Chủ nhân, đêm qua trong tổ, trên tàng cây chúng ta nghe được tiếng tiêu của chủ nhân thổi lên thì biết chủ nhân không được khoẻ nên lo lắng sáng sớm đã đến đây thăm chủ nhân.

- Ta không sao, từ từ sẽ tốt thôi. Hai vợ chồng chúng bay đã ba chục năm nay không thấy sao vẫn ở cấp 7 yêu thú...

- Chủ nhân, mấy năm nay chúng ta chăm lo gia đình sao nhãng việc tu luyện nên tu vi dậm chân tại chỗ..

- Việc gia đình gì mà bận đến nỗi không tu luyện được?

Hỏa Vân xấu hổ đáp:


- Chúng tiểu nhân xây tổ ấm sau đó đẻ trứng rồi ấp nhưng mấy chục năm vẫn không thấy nở con.

- Cái gì chúng mày trứng ấp à, mau dẩn ta đi xem.

Hỏa Vân ra lệnh cho cầm thú các loại phân tán, trong đó Minh thấy có cả Hoả Kê thì ngạc nhiên hỏi:

- Hoả kê vương sáng nay cũng đến đây thì lạ thật.

- Đương nhiên nó cũng đến, nó còn nhiệt tình hơn nhiều con linh thú khác.

- Nó không sợ các ngươi à..

- Đương nhiên sợ, lúc đầu nó gặp bọn tiểu nhân liền bỏ chạy, tiểu nhân mới bắt nó đứng lại giải thích “chúng ta có cùng chủ nhân nên không cần phải sợ” nên nó quen dần, bây giờ không sợ hãi nữa.

Hỏa Vân Hỏa Vũ bay trước dẫn đường chẳng mấy chốc trên gần đỉnh núi Minh thấy một tổ chim trên cây lớn thật vững chắc, chàng bay lên đứng trên cành cây nhìn vào thấy năm quả trứng lớn như trứng ngỗng, chàng cầm một quả lên xem thần thức đưa vào quả trứng thì thấy trong đó có mầm sống nhưng tế bào trong trứng chưa phát triển. Chàng ngẫm nghĩ rồi lấy viên ngọc ngũ sắc ra. Mấy năm nay không dùng đến nó nên chàng kiểm nồng độ linh khí trong đó, thấy chỉ còn phân nửa nồng độ. Chàng ngồi xuống cành cây tập trung vận đầy đủ ngũ hành chân khí điều hoà mười mấy chu thiên. Chân khí ngũ hành hợp nhất thành màu trắng rồi thành không màu chàng dồn ra bàn tay quán chảy nén vào trong ngũ sắc châu cho đến khi ngũ sắc châu phát sáng ra năm màu rực rỡ. Minh thấy ngũ sắc châu không thể tiếp thu thêm được nữa mới dừng tay. Hai vợ chồng Hỏa Vân Hoả Vũ không hiều Minh làm gì đến khi ngũ sắc châu tỏa sáng mới mừng rỡ nhưng vẫn đứng yên quan sát chủ nhân.

- Ta cho hai vợ chồng chúng bay mượn ngũ sắc châu để ấp trứng, khi nào nở con thì báo cho ta để ta thu lại.

- Cám ơn chủ nhân..

Minh gật đầu rồi bay thẳng về nhà thủy tạ dùng điểm tâm. Có một số bạch khướu lảng vảng chung quanh hót, trong đó có Bạch-Tuyết. Phía xa còn có ngũ sắc điểu, Minh thấy không phải chỉ năm con, mà mười mấy con, chàng vui mừng thấy ngũ sắc điểu sinh sản tăng số lượng. Hồng-Linh mà thấy được chắc vui lắm, Hồng-Linh sống yên ổn với cha mẹ mới là hạnh phúc và tốt nhất hiện tại nên Minh chưa đem nàng vào đây xem cũng vì thế chàng cố luyện ra Ngọc Hồ và Lục Ngọc Châu hỗ trợ cho nàng tu luyện. Nghĩ đến con Bạch-Tuyết không biết nên cử con nào đi bảo vệ... Minh đem thần thức tìm gia đình Hoàng Thử, trong đồng cỏ cách đây ba chục cây số, Hoàng Thử đã thành đại gia đình trên trăm con, tu vi cao nhất cấp 4 linh thú chàng lại tìm Kim Miêu thấy tu vi nó đã cấp 8 đỉnh sắp đột phá cấp chín thì vui mừng, Xem một lúc chàng xem Hắc Hạt cấp chín yêu thú suốt ngày nằm trên đỉnh núi núp dưới tảng đá. Minh xem qua một lúc đã có chủ ý chàng vừa dùng điểm tâm vừa quan sát Bạch-Tuyết và đồng bọn, bọn chúng bay lượn vui đùa trong tiếng hót, tiếng vỗ cánh.

Minh cảm thấy trong Hồng Mông Linh Châu giới của mình an bình, không nhiều tranh đấu, giết chóc ngay cả linh thú cao cấp cũng không có cảnh ăn thịt nhau có lẽ vì linh khí đầy đủ...

Chàng dùng điểm tâm xong nhớ lại viên Huyết thú đan trong lồng chim mình đã thu lại, bây giờ đem ra xem một chút, thấy chỉ là đan dược cấp một, luyện khí kỳ tu sĩ cũng có thể dùng hỏa phù luyện ra. Chàng gọi Bạch-Tuyết đưa cho nó thì thấy nó không chịu ăn ngay lại gọi một con Bạch Khướu khác cho ăn. Minh thấy Bạch-Tuyết có tình nghĩa đồng loại thì gật đầu tán thưởng...